Vương Thu Hương ngay lập tức nói: “Không thể trách tôi, ai bảo anh ta nằm ở đấy.”
Tổ trưởng Tôn thật phục những người trợn mắt nói dối này, “Nhanh chóng đem phạm nhân về.”
Nhóm Công an đứng bên cạnh cũng sợ nên nhanh chóng dẫn anh ta lên xe.
Vương Thu Hương không khỏi “phi” một tiếng, “Thật tiên nghi cho anh ta!”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng vậy!”
Tổ trưởng Tôn thấy người đã lên xe liền yên tâm: “Còn dám nói? Có tin tôi cũng còng mấy người đem về đồn không?”
Trương Tiểu Phương hỏi ngược lại: “Tôi làm gì sai sao?”
Tổ trưởng Tôn nghẹn một hồi: “Cô còn hỏi cô làm gì sai sao?”
Trương Tiểu Phương lại hỏi: “Có ai nhìn thấy không?”
Tổ trưởng Tôn chỉ về phía mọi người: “Bọn họ đều nhìn thấy.”
Trương Tiểu Phương cũng nhìn về phía mọi người: “Mọi người nhìn thấy gì sao?”
Phương Kiếm Bình nhanh chóng tiến lên kéo cô một cái, ý bảo cô đừng nói nữa.
Vương Thu Hương hừ lạnh một tiếng.
Phương Kiếm Bình tim đập thình thịch đang muốn ngăn cô nói tiếp lại nghe được Vương Thu Hương lẩm bẩm nói: “Nhìn thấy gì sao? Nhìn thấy công an mấy người đánh phạm nhân.”
Tạ Lan gật đầu: “Đúng vậy! Cản cũng không cản được, thật là mệt chết lão nương.”
Phương Kiếm Bình nghẹn họng trân trối nhìn họ, sai lại không giống như anh ta nghĩ vậy.
Trương Tiểu Phương hướng về phí Tổ trưởng Tôn nói: “Nghe thấy chưa? Sau này nếu gặp tôi phải hỏi cục trưởng của mấy người một chút, mấy người là công an hay thổ phỉ. Công an gì mà một chút pháp luật cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh-truyen-nien-dai/4104727/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.