“Không phải đều giống nhau sao?” Trương Tiểu Phương hỏi lại.
Cha Trương là người bao che con cái, ông cũng thấy rõ Phương Kiếm Bình đối xử rất tốt với con gái nhà mình nên liền nói: “Tiểu Triệu, trong mắt những người dân quê như chúng tôi thì người bị công an tìm tới sẽ không phải là người tốt nữa. Đặc biệt là tội phạm cưỡng bức, cho dù sau này mọi người bắt được tội phạm thật sự thì những người trong thôn cũng sẽ bàn tán, nói rằng sao không tìm người khác mà lại tìm đến Phương Kiếm Bình.”
Trương Tiểu Phương dùng sức gật đầu: “Đúng vậy!”
Công an không nói lại được bọn họ, đành phải nói: “Là chúng tôi xử lý vụ án không nghiêm ngặt, Phương Kiếm Bình à, làm phiền anh nhanh lên một chút.”
Phương Kiếm Bình khi còn nhỏ cũng là một con nhím.
Ông bà nội của anh cảm thấy tính tình của anh không được tốt, dễ dàng nóng nảy nên mới bắt anh phải luyện chữ.
Sau khi luyện chữ được mười năm thì tính tình của Phương Kiếm Bình đã điềm tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn khác xa với bây giờ. Cách mạng bất ngờ ập đến, ông bà nội bị nhốt trong nhà, lý lịch của cha anh không minh bạch nên anh phải một mình đi đến một thôn nhỏ miền núi cách thủ đô hàng nghìn dặm, không có một người thân nào, khiến cho anh không thể không cố gắng tạo quan hệ tốt với mọi người.
Thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để mài nhẵn mọi góc cạnh của một con người.
Một mình anh thì tuyệt đối không bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh-truyen-nien-dai/4104716/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.