Hai vị công an không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phương.
Trương Tiểu Phương đương nhiên có thể gật đầu thừa nhận chuyện này, nhưng nếu như thế thì chẳng phải là đã tiện nghi cho Vương Thu Hương rồi sao.
Cô nhảy dựng lên tát một cái vào mặt của Vương Thu Hương: “Giường mẹ bà ấy!”
Vương Thu Hương tránh theo phản xạ có điều kiện, sau đó “rầm” một tiếng, lại ngã xuống đất.
Trương Tiểu Phương hài lòng, gật đầu với hai vị công an: “Đúng vậy, ổ chăn của hai chúng tôi vẫn còn nóng hổi.”
“Tôi nói rồi mà.” Vương Thu Hương ở cách vách đau đớn rên rỉ mà vẫn còn ồn ào: “Còn muốn lừa tôi, Trương Ngốc -----”
Trương Tiểu Phương bám vào đầu tường, mọi người chỉ thấy vừa hoa mắt một cái liền nhìn thấy cô trèo lên tường rồi, tốc độ nhanh chóng như một con khỉ trèo lên trời vậy.
Hàng xóm lập tức im lặng.
Trương Tiểu Phương đứng trên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Còn nói nữa thì tôi sẽ xé rách miệng bà! Chuyện của tôi và Phương Kiếm Bình thì liên quan gì đến bà? Hai người chúng tôi cùng nằm trên giường đất một đêm. Nhưng ai nói với bà là chúng tôi đã làm chuyện đó?”
“Xuống dưới cho mẹ!” Cao Tố Lan phản ứng lại, kéo chân cô xuống: “Không biết xấu hổ gì cả, cái gì cũng tùy tiện nói ra ngoài vậy à, con muốn chết sao?”
Trương Tiểu Phương hất tay bà ra rồi di chuyển về phía trước: “Không đọc sách với học tập bao giờ à?”
Vương Thu Hương chế nhạo, đần độn ngu ngốc mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh-truyen-nien-dai/4104699/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.