Chị dâu cả lộ vẻ mặt mỉm cười, nói với Tô Hiểu Mạn vài câu, cho cô một túi táo đỏ nhỏ, cũng tới hai mươi quả, bên chỗ chị cũng chẳng có thứ gì tốt, túi táo đỏ này liền dùng tới làm quà cảm ơn đối phương ngày hôm qua đã cho bọn nhỏ bánh rán nhân hẹ.
“Cầm ăn đi, ăn cho ngọt miệng, chỉ có chút ít này.
”“Cảm ơn chị cả.
”Tâm tình hôm nay khi Tô Hiểu Mạn ra cửa thoải mái hơn mọi ngày rất nhiều, ngày hôm qua ra vào nhà họ Tạ đều muốn đoạt đồ trên tay cô, cuối cùng hôm nay cũng được cho đồ, đãi ngộ của cô cũng bắt đầu có sự thay đổi.
sáng nay lúc cô ra cửa, có lẽ là biết cô thích ăn mật ong, Tạ Minh Đồ lại không biết lấy ra từ đâu cho cô một lọ mật ong vàng óng ánh, để lại trên bàn.
Có lẽ là quà cảm ơn ngày hôm qua Tô Hiểu Mạn đã giúp anh cắt tóc.
Tô Hiểu Mạn không biết Tạ Minh Đồ lấy quả dại, mật ong, còn có con thỏ hoang trong giỏ tre kia ở đâu ra, hiện tại tất cả mọi người ai cũng ăn không đủ no, trên núi có chút quả dại đều bị người ta hái bằng sạch, nào còn chờ đến lượt người chậm tay, nhưng mà Tạ Minh Đồ lại có thể hái được.
….
Có thể đoán được cả người anh lúc nào cũng dơ bẩn là từ đâu mà ra.
Tô Hiểu Mạn phỏng đoán anh có nơi cất giấu đồ vật ở trên núi, cũng không biết anh giấu ở chỗ nào.
Nói không chừng là đào một cái hố chôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/582849/chuong-45.html