Hai người bọn họ đều mặc quần áo tử tế, cho dù có tới gần nhau một chút cũng chẳng có chuyện gì cả, người ta còn thiết kế chỗ ngồi xe lửa để nam nữ có thể ngồi với nhau, để đối phương tới đây ngủ cũng giống vậy, chẳng có gì ghê gớm cả.
Tạ Minh Đồ không dám làm cái gì với cô, nếu anh thật sự muốn làm chuyện gì thì đã làm từ sớm rồi.
Lúc này Tô Hiểu Mạn đã rất mệt nhọc rồi, ôm cái chăn ướt một mảng lớn chen vào trong góc, cô nghiêng người, không chiếm mất bao nhiêu diện tích ở trên giường.
Tạ Minh Đồ nằm xuống bên cạnh cô, không rên một tiếng mà xoay lưng về phía cô, tiếng nước mưa vẫn còn vang lên ở bên kia.
Rất nhanh sau Tô Hiểu Mạn đã ngủ mất.
Cô ngủ rất say, khoảng thời gian trước đây toàn ngủ trên giường lớn mềm mại, cô còn có bệnh mất ngủ, hiện tại rời xa những con người những chuyện trong quá khứ thế mà lại buồn ngủ gần chết, lại lần nữa cô được Chu Công thu làm đệ tử.
Tô Hiểu Mạn ngủ tới không tim không phổi, mà Tạ Minh Đồ vẫn không nhúc nhích bên cạnh lại trợn tròn hai mắt, không ngủ được, nằm nghe tiếng mưa rơi tí tách.
Tạ Minh Đồ không thích Tô Hiểu Mạn.
Trước đó Tô Hiểu Mạn cũng vô cùng bài xích và chán ghét anh, hai người họ ghét nhau như chó với mèo, mà hôm nay tại sao Tô Hiểu Mạn lại thay đổi?Nhớ tới lúc ban ngày anh nhìn thấy nụ cười kia, trái tim anh đột nhiên tăng tốc nhảy lên, tới tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/582815/chuong-11.html