Chương trước
Chương sau
Tô Hiểu Mạn: " Con trai ngoan, vì sao mẹ con cũng không biết gì về chuyện này vậy?”

“Chuyện này cũng không có gì đáng kể cả.” Tạ Nghiên nghiêng đầu nhỏ, giọng điệu thoải mái, tùy ý nói: “Cũng chỉ là một bài thơ nhỏ con tùy tiện viết thôi, chỉ là đăng lên trích văn của báo tiểu học thôi, không có gì đặc biệt cả….”

Tô Hiểu Mạn véo khuôn mặt thằng nhóc con này, trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc chết tiệt này, còn biết làm ra vẻ nữa hả.

Từ trước đến nay mẹ con chưa bao giờ dạy con những việc này, cái thằng quỷ nhỏ kiêu ngạo này.

Tạ Minh Đồ: “Nếu không bây giờ chúng ta ngồi thảo luận một chút, rốt cuộc là ai mới là người nên đi ra ngoài?”

“Không cần thảo luận nữa, cứ chọn anh ấy đi.” Nói rồi, Liễu Nhược Phiên chỉ chú rể đang đứng bên cạnh, sau đó tất cả mọi người cũng chỉ vào anh hai Khương.

Khương Lôi Ngạn suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Mấy kẻ như các người đều không có đạo đức mà, đã quên hôm qua anh vẫn là chú rể sao?”

………

Cảnh tượng bên này gà bay chó sủa, đầu bên kia nhiếp ảnh gia đau đầu nói: “Mấy người có thể đứng yên một chút được không?”

“Một—— hai —— ba, cười nào.”

"Răng rắc —— "

Bức ảnh gia đình mới vừa chụp xong, ông nội Khương và bà nội Khương vô cùng quý trọng nó, khi Liễu Thục Phượng nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút ghen tị, lập tức lôi mấy đứa con trai con gái, con dâu con rể, cháu nội cháu ngoại đến quán chụp ảnh chụp mấy bức.

Không nói cái khác, con cháu họ Tô nhà bà cùng tập trung đông đủ cũng được một đội quân nhỏ.

Mấy đứa con cùng bọn trẻ con đều chụp rất nhiều ảnh.

Cuối cùng Tô Hiểu Mạn nhìn mấy tấm ảnh trên tường, đếm số người, không khỏi thở dài nói: “Người trong hai gia đình của chúng ta cũng thật nhiều,”

Cô mỉm cười nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, Tạ Minh Đồ, trong lòng cô thầm nghĩ năm đó cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ trở thành vợ chồng thực sự với người đàn ông này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến hai người họ vậy mà lại có một cặp con trai con gái đáng yêu như vậy.

Cuộc đời thật khó đoán trước được điều gì.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, công việc kinh doanh của Tô Hiểu Mạn cũng càng ngày càng mở rộng, khoản tiền tiết tích lũy được cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ Tô Hiểu Mạn đã không có hứng thú với việc kiếm tiền, ngược lại thích chạy theo Tạ Minh Đồ ra ngoài tìm bảo vật.

Những năm 1980 thật sự là năm các loại đồ cổ đồ thật trôi nổi lẫn lộn trên thị trường, trên thị trường đồ cổ xuất hiện nhiều đồ giả, cũng có đồ thật, thậm chí còn có rất nhiều bảo vật quốc gia bị coi như thứ đồ kỳ quái mà bị bán mất.

Những thứ bị vứt xuống hồ năm đó cũng được người ta vớt lên, sau đó lặng lẽ bị đem bán ở thị trường đồ cổ.

Ánh mắt của Tô Hiểu Mạn không tốt bằng Tạ Minh Đồ, hầu hết những thứ anh mua được đều là đồ thật, còn những đồ Tô Hiểu Mạn mua đa phần đều là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại.

Tô Hiểu Mạn thấy vậy thì vô cùng không phục nói: “Dựa vào đâu anh bảo nó là giả? Rõ ràng em đã chuẩn bị rất nhiều tư liệu!”

Tạ Minh Đồ: “Nếu em thích, anh có thể giúp em chế tạo một cái.”

Tô Hiểu Mạn: “.....Được chứ, anh phỏng chế một cái cho em đi.”

Kết quả là Tạ Minh Đồ thật sự phỏng chế ra cho cô một cái bình hoa giả trông như thật, năng lực phỏng chế của người đàn ông này quả thực quá tốt, năm đó anh có thể làm ra cho cô các loại đồ vật thủ công tinh xảo, bây giờ anh có thể mô phỏng đồ cổ mà không mất đi kỹ năng cơ bản.

Tô Hiểu Mạn: "..."

“Được rồi, em không chơi đồ cổ nữa.”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy cô đi thị trường đồ cổ, chẳng khác nào kẻ lắm tiền không biết tiêu đi đâu.

Vì vậy cô vẫn nên chọn rời khỏi thị trường đồ cổ sớm một chút thôi.

Lúc này có người tìm đến bà chủ có tiền như cô xin vốn đầu tư quay phim điện ảnh và phim truyền hình, Tô Hiểu Mạn cũng rất hào phóng, cô đã đầu tư bộ phim truyền hình Tây Du Ký, đạo diễn phim Tây Du Ký hỏi cô có muốn đóng vai nữ yêu tinh hay không.

Tô Hiểu Mạn: "..."

"Con trai, con muốn diễn vai Hồng Hài Nhi không?”

Tạ Nghiên từ chối.

Mặc dù Tô Hiểu Mạn rất muốn đi diễn vai nữ yêu tinh nhưng anh Cẩu Tử trong nhà cô không đồng ý, vì vậy kế hoạch đóng vai yêu tinh của cô đã tan thành mây khói.

Sau đó Tô Hiểu Mạn lại đầu tư phim truyền hình Bảng Phong Thần, đoàn phim bên đó coi trọng Tạ Dao, muốn cho để con bé đi đóng vai Na Tra lúc nhỏ, Tô Hiểu Mạn đồng ý.

Không lâu sau, cả gia đình đều nhìn thấy tiểu Dao Dao diễn vai Na Tra lúc nhỏ trên TV.

Hỗn Thiên Lăng, vòng Càn Khôn, hóa thân từ củ sen...

Tô Hiểu Mạn cảm thấy bộ phim này quay được vô cùng tốt, có thể là do bây giờ không có cơ quan xét duyệt phim truyền hình, vì vậy lúc này đạo diễn cái gì đều dám quay.

Càng xem càng thấy hay.

Bên trong bộ phim này còn có con gái của cô.

Có lẽ là do nhìn qua ánh mắt của mẹ ruột, Tô Hiểu Mạn cảm thấy tiểu Dao Dao nhà cô diễn vô cùng tốt, cô đều đã nghĩ xong tương lai làm ông chủ đầu tư cho phim của Dao Dao đóng luôn rồi, tất nhiên, điều quan trọng nhất là Dao Dao nhà cô thật sự thích đi đóng phim.

Quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đầu tiên của Tạ Minh Đồ đã hoàn thành, đồng thời phim hoạt hình thiếu nhi cùng tên được chuyển thể từ tiểu thuyết cũng đã chiếu trên TV, được các bạn nhỏ vô cùng yêu thích.

Tô Hiểu Mạn cũng không ngờ quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng giữa các vì sao do chính cô khuyến khích anh viết này lại có thể thu hoạch được kết quả như vậy.

Năm đó tên Cẩu Tử thối tha đó ngay cả thư tình cũng không biết viết, giờ lại có thể viết ra một quyển tiểu thuyết hàng trăm triệu từ như này.

Có lẽ văn phong viết văn bây giờ của anh ấy đã được rèn luyện khi anh ấy viết thư tình cho cô? Anh chàng này có năng lực đã nhìn qua thì không quên được, năng lực này thật khiến cho người ta vô cùng ghen tị.

Bản thân Tạ Minh Đồ không hứng thú lắm với việc viết tiểu thuyết, sau khi viết xong quyển sách này, anh đã rất lâu rồi không viết tiếp.

Vì vậy Tô Hiểu Mạn cảm thấy anh viết xong một quyển tiểu thuyết liền hết thời, lần này cô âm thầm động viên anh viết một quyển tiểu thuyết võ hiệp.

Lần trước yêu cầu anh đi viết một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng giữa các vì sao, đó là do anh gặp may, mèo mù vớ được cá rán, cô không tin lần này anh còn có thể gặp may như vậy được nữa.

Theo lý thuyết, tiểu thuyết võ hiệp khó viết hơn nhiều, nó đòi hỏi rất nhiềui kiến thức về nền tảng văn hóa.

“Anh Cẩu Tử, anh viết một quyển tiểu thuyết võ hiệp cho Mạn Mạn xem đi.” Một ngày nọ trước khi đi ngủ, Tô Hiểu Mạn thì thầm vào tai người đàn ông bên cạnh, cọ xát làm nũng.

Cuộc sống này quá bình tĩnh đơn điệu, không làm việc gì đó thật vô cùng nhàm chán.

Tạ Minh Đồ ôm eo cô, đồng ý nói: “Được.”

Tô Hiểu Mạn thấy anh đồng ý nhanh như vậy, thầm nghĩ cô có phải lại ra quyết định sai lầm rồi không? Tên đàn ông này mặc dù học chế tạo máy bay, nhưng mà anh cũng học trung y nhiều năm như vậy, lại còn chơi đồ cổ mấy năm, còn biết mô phỏng đồ cổ tặng cho cô, nếu anh không hiểu biết về văn hóa cổ thì còn ai hiểu biết văn hóa cổ nữa chứ?

Có lẽ viết tiểu thuyết võ hiệp thật sự không gây khó dễ gì với anh cả.

Không thể để vậy được, việc này cũng quá đơn giản không có tính thách thức gì cả.

“Nếu quyển sách này viết tặng em, vậy em có một yêu cầu đặc biệt, anh muốn thỏa mãn yêu cầu của em…..”

Tạ Minh Đồ mỉm cười hôn lên mắt cô một cái, “Được.”

Trong lòng Tô Hiểu Mạn nở nụ cười kỳ quái, thầm nghĩ đợi lát nữa anh nghe được yêu cầu của em sẽ cười không nổi đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.