Tô Hiểu Mạn lạnh giọng nói: “Chính anh mặc kệ, em cũng bất lực, đến tột cùng ai mới là người để cho con gái cưỡi lên đầu ngồi?”
Tạ Nghiên chen miệng nói: “Là mẹ!”
Tạ Minh Đồ mười phần đồng ý: “Con trai anh nói đúng.”
“Tất cả đều nói dối!” Tô Hiểu Mạn lần lượt đưa cho mỗi người một viên mứt quả, cô ôm Dao Dao vào trong ngực, dỗ dành cô bé nói ra chuyện vừa rồi từ đầu tới cuối.
“Dì bảo con vẽ con thỏ, cha liền mua giấy và bút cho con, dì kia nói con thỏ thích ăn rau xanh củ cải, cha nói…”
Tô Hiểu Mạn nghe con gái mình miêu tả một năm một mười, thiếu chút nữa cười ra tiếng, Tạ Minh Đồ nắm tay con trai mình, giả vờ không quen biết hai người họ.
Không bao lâu, có tiếng xe lửa tới chạm, Một tay Tạ Minh Đồ ôm lấy Tạ Nghiên, một tay nắm tay Tô Hiểu Mạn, cả nhà đi tới trạm ra tìm kiếm thân ảnh của Tô Quốc Đống và Liễu Thục Phượng, Tạ Minh Đồ tinh mắt trông thấy Liễu Thục Phượng trước, Tạ Nghiên trong ngực anh trực tiếp vẫy gọi: “Bà ngoại, ông ngoại, chúng cháu ở đây!”
Liễu Thục Phượng vừa ra nhà ga đã nhìn thấy cả nhà con gái thì mừng lắm, hành lý cũng không cầm, tranh thủ chạy tới ôm hai đứa cháu ngoại vào trong lòng, Tạ Minh Đồ đi đón hành lý trên tay Tô Quốc Đống, còn bắt mạch xem bệnh cho ông.
Tô Hiểu Mạn hỏi anh: “Thế nào?”
“Không phải cái vấn đề gì lớn, hẳn là bệnh viện kiểm tra sai bệnh.”
Nghe lời này của anh, Tô Hiểu Mạn yên tâm nhưng Liễu Thục Phượng bên cạnh thì vẫn chưa an lòng.
Không sai, bà cũng không tin tưởng y thuật của đứa con rể này.
Tạ Cẩu Tử học y nghe thấy là cảm giác không đáng tin cậy chút nào.
“Được được được, mẹ, mẹ yên tâm, để cha và mẹ đi bệnh viện lớn kiểm tra toàn thân, chờ nhìn thấy kết quả kiểm tra rồi thì hai người sẽ yên tâm thôi.”
Liễu Thục Phượng sửng sốt: “Cái gì? Mẹ cũng phải đi làm kiểm tra?, Cha con mắc bệnh, để ông ấy đi làm kiểm tra là được rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “Đều phải đi hết, kiểm tra hết một lượt, con dẫn cha mẹ đi tới bệnh viện lớn nhất thủ đô…”
“Không không không không không không … Mẹ không có bệnh gì sao phải làm kiểm tra? Không!” Liễu Thục Phượng vẫn luôn sợ hãi đối với thứ gọi là bệnh viện này.
Dưới cái nhìn của bà, không có bệnh thì cần gì phải kiểm tra?
“Mẹ, chẳng phải là mẹ nói bả vai mẹ bị đau, năm nay thỉnh thoảng còn bị đau đầu…”
“Mẹ chỉ bị có chút thôi, cái này thì tính là bệnh gì chứ? Người già rồi thì thân thể làm gì có chỗ nào không đau không nhức chứ?”
“vậy nên mẹ vẫn phải đi tới bệnh viện để kiểm tra.”
“Để đồng chí Tiểu Tạ trực tiếp đưa hai người tới bệnh viện nhé?”
Liễu Thục Phượng vừa nghe tới đi bệnh viện đã héo, lúc đầu bà coi chuyến đi lần này là để đưa chồng mình lên bệnh viện tuyến trên, ai biết chính bà cũng phải đi bệnh viện kiểm tra, bà vừa nghe nói tới kiểm tra là hoảng hốt.
“Lỡ như mẹ đang yên đang lành, đi bệnh viện kiểm tra một cái có bệnh luôn thì làm sao bây giờ?” Liễu Thục Phượng che lấy ngực của mình, hoảng hốt nói.
Lúc này Tô Quốc Đống biết được mình không có việc gì từ miệng con rể thì tâm tình nhẹ nhõm, lập tức khuyên: “Có bệnh thì phải trị, không phải chính miệng bà nói vậy hay sao? Không thể giấu bệnh sợ thầy được.”
Tô Hiểu Mạn cười gật gật đầu: “Không sai, cha con nói đúng đó.”
Liễu Thục Phượng: “...Sớm biết thế này mẹ sẽ không tới.”
“Đến cũng đã đến rồi, cha mẹ cứ thanh thản vui vẻ mà ở lại nhà chúng con một thời gian đi…”
Bên này người nhà họ mới gặp lại nên hưng phấn kích động, hai mẹ con Tôn Phong Tranh đứng ở một bên, Liễu Thục Phượng giới thiệu hai người bọn họ với Tô Hiểu Mạn, hai mẹ con Tôn Phong Tranh đã sớm quan sát xong hết cả nhà Tô Hiểu Mạn rồi.
Lúc hai mẹ con cô ta mới tới có được nghe người trong thôn nói qua, nói rằng dáng dấp con gái út nhà họ Tô vô cùng xinh đẹp, Tôn Phong Tranh còn có chút xem thường, con gái từ nông thôn ra, quê mùa hai lúa, có thể xinh đẹp được tới mức nào chứ?
Nói về xinh đẹp, Phiêu phiêu nhà cô ta cũng hết sức xinh đẹp, con bé còn trẻ mới mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi như hoa như ngọc, dù sao cũng xinh đẹp hơn nhiều so với mấy người phụ nữ đã sinh con.
Lại không nghĩ rằng mới vừa thấy mặt, phát hiện Tô Hiểu Mạn hai mươi tuổi thật đúng là trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa tung xinh đẹp, trên mặt trang điểm nhạt, mái tóc xoăn nhẹ làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp quyến rũ của phụ nữ, hai con người ngập nước như sao sáng, không hề giống một cô gái ở nông thôn, mà giống như cô gái trẻ tuổi hiện đại bên trên những poster quảng cáo.
Liễu Thục Phượng thế mà có thể sinh ra được cô con gái như vậy.
Không không không, nhất định là do con gái của bà ở trong thành phố lâu năm, mới có thể biến thành cái dạng này được, nếu con gái của cô ta là Tạ Phiêu Phiêu có thể ở trong thành phố này quá ba tháng, tìm được một công việc có thể diện, cũng sẽ biến thành hình dáng này.
“Người con rể này của bác cũng coi như không tệ lắm nhỉ? Cậu ấy học đại học năm mấy rồi? chắc cũng có không ít bạn học ở thủ đô nhỉ?”
“Cậu ấy và con gái tôi đều mang họ Tạ, hai nhà ta có duyên quá nhỉ.”
“Bây giờ làm ở chỗ đó?”
Tôn Phong Tranh cẩn thận nhìn chằm chằm Tạ Minh Đồ, cảm thấy người con rể của nhà họ Tô này vẫn còn rất trẻ, nói không chừng bạn học của anh vẫn còn chưa kết hôn, nếu có thể giới thiệu cho con gái bà ta một người…
Ánh mắt Tạ Phiêu Phiêu thì dừng lại ở trên cách ăn mặc quần áo của Tô Hiểu Mạn, Tôn Phong Tranh đẩy tay cô ta, để cô ta nhìn Tạ Minh Đồ, Tạ Phiêu Phiêu mới ngẩng đầu thoáng nhìn mặt Tạ Minh Đồ, mặt của cô ta lập tức đỏ lên.
“Đây là anh Tạ của con, hai người đều họ Tạ, đây chính là duyên phận đó, mấy trăm năm trước từng là người một nhà, gặp gỡ lúc này, hẳn còn thân hơn so với anh ruột của con, con mau gọi một tiếng anh đi.”
“Đừng có gọi linh tinh, cha ruột của Minh Đồ họ Khương chứ không họ Tạ,.” Liễu Thục Phượng chen miệng vào nói, lúc này mới nghe được từ miệng con rể rằng chồng mình không có vấn đề gì lớn, nội tâm bà cũng trấn định lại, lúc này thấy hai mẹ con Tôn Phong Tranh, lại nhớ lại lúc trên xe lửa Tôn Phong Tranh liên tục bám theo hỏi han, nhất thời tỉnh táo lại.
Không quan tâm bà ta muốn tìm công việc hay là tìm đối tượng cho con mình cũng đều chẳng liên quan gì tới nhà bọn họ, lại càng không liên quan gì tới con gái của bọn họ.
Tạ Minh Đồ lái xe trở cả nhà đi về, tách ra mỗi người đi một ngả với Tôn Phong Tranh, mẹ con nhà Tôn Phong Tranh không nghĩ nhà họ lại lái xe tới, vừa mới xuống tàu đã tách ra khỏi bọn họ/
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì mà bà ta dự đoán.
Sao có thể không dẫn hai mẹ con bà ta theo được? Bà ta muốn để con gái mình giao lưu trao đổi nhiều với Tô Hiểu Mạn một chút, xem có thể giới thiệu giúp một công việc hay không, tuy rằng bà ta nói dẫn con gái tới thủ đô thăm người thân, nhưng nhà bà ta và vị thân thích này quan hệ không tốt lắm, bà ta và con gái có thể được giữ lại hay không vẫn còn chưa biết.
“Tôi có thể dẫn Phiêu phiêu tới nhà mọi người ở hai ngày hay không?”
Liễu Thục Phượng: “Không phải là hai người tới thăm người thân hay sao? Đến nhà người thân mà ở chứ.”
“Hôm trước tôi có gọi điện thoại qua đó, ai biết hai hôm nay nhà họ không có ở trong thành phố, có thể để chúng tôi tới nhà chị ở tạm hai ngày trước hay không, để chúng tôi chờ cô của Phiêu phiêu về nhà.”
Tô Hiểu Mạn hỏi thăm nhà của họ hàng nhà Tôn Phong Tranh: “Thân thích nhà thím ở đâu vậy? Chúng tôi ở thủ đô mấy năm biết rõ các nơi hơn.”
Tôn Phong Tranh nghe thấy lời này thì lập tức vui mừng, cho rằng cả nhà họ đã tin tưởng bà ta, nguyện ý thu lưu hai mẹ con nhà họ mấy ngày.
Trên thực tế bà ta căn bản cũng không có gọi điện thoại, mà bà ta dự định ở tạm trong nhà Tô Hiểu Mạn vài ngày trước, nhìn xem tình hình nhà họ Tô, sau đó mới đi liên hệ với thân thích nhà mình ở thủ đô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]