Bồ câu nhà ông Đoạn, thường xuyên đến nhà bọn họ ở nhờ, nhà bọn họ thì ai đến cũng không cự tuyệt.
Tạ Minh Đồ chuẩn bị mấy bao tải thức ăn bồ câu. Tạ Dao ở nhà không có việc gì thì sẽ cho bồ câu ăn giống như cha chơi, Tạ Minh Đồ huấn luyện riêng cho con gái một đôi bồ câu xám trắng có hơi đốm, làm cho con bé một cái trạm canh gác bồ câu nho nhỏ treo ở trên cổ, hai con bồ câu nhỏ rất nghe lời, nghe được tiếng còi sẽ dựa theo mệnh lệnh chủ nhân bay ra bay trở về.
Được hai con bồ câu nhỏ đáng yêu, Tạ Dao vui vẻ cực kì, mỗi ngày đều phải mang theo cái còi nhỏ, để nhóm bồ câu nhỏ đậu ở bên cạnh cô bé.
Bồ câu nhỏ bị cô bé nuôi đến tròn trịa, ríu rít cọ lên bàn tay nhỏ của cô.
Tạ Nghiên lúc này thèm thuồng bồ câu của em gái, “Vì sao mà em gái có bồ câu còn con thì không có?”
“Cha không công bằng.”
Tô Hiểu Mạn nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu một chút, “Lúc trước không phải cha con đã hỏi con rồi sao? Chính con nói không cần.”
Tạ Nghiên lộ ra khuôn mặt nhỏ uể oải, “Nhưng hiện tại con muốn, vì sao mà em gái có con lại không có bồ câu.”
Tô Hiểu Mạn buồn cười, ôm cậu đi tìm cha, Tạ Minh Đồ ôm con trai từ trong lòng Tô Hiểu Mạn.
“Cha nó à, con trai anh đòi muốn bồ câu.”
Tạ Minh Đồ sờ đầu con trai, “Yên tâm, sớm chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/3531821/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.