Chương trước
Chương sau
Phí Thư Oánh nói theo: “Đúng vậy, đang nói chuyện về chồng của Hiểu Mạn đó. Cũng không biết đến tột cùng thì chồng cô ấy ưu tú đến mức nào mới có thể khiến cho một mỹ nhân trẻ tuổi như cô ấy tình nguyện mang thai sinh con vì anh ta như vậy nữa.”

Ôn Bạch Thụ ngoài cười nhưng trong không cười phụ hoạ, “Anh ấy thực sự đúng là một người đàn ông may mắn mà.”

Từ trước đến nay Ôn Bạch Thụ rất thích những nữ diễn viên trong đoàn tranh giành tình cảm vì mình, nếu Tô Hiểu Mạn cũng có thể gia nhập vào đám người thích mình đó thì…… Thực sự đúng là vô cùng thỏa mãn bản lĩnh đàn ông kiêu ngạo của anh mà.

Đáng tiếc là Tô Hiểu Mạn trước mặt đã bị một người đàn ông khác nhanh chân chiếm trước, cô ấy đã là một người phụ nữ đã kết hôn.

“Tiểu Đinh nói là chồng của Hiểu Mạn vô cùng đẹp trai, có khi còn đẹp trai hơn cả anh nữa ấy chứ.” Cô gái đứng sau lưng Phí Thư Oánh kia cố ý nói như vậy.

Cô chỉ hận không thể làm lớn chuyện lên để bản thân được xem náo nhiệt.

“Thật vậy sao?”

“Hiểu Mạn, bao giờ rảnh để chúng tôi gặp thử chồng cô đi. Anh ấy đang làm việc ở đâu thế?”

“Anh ấy vẫn còn đang học ở trường.” Tô Hiểu Mạn gặp được kiểu nói chuyện giống như cung đấu này của đồng nghiệp thì cảm thấy vẫn là nghề tự do tốt nhất, đồng nghiệp sẽ không ngoài mặt cười hì hì nhưng trong lời nói lại ngầm đấu tới tranh lui như thế này, “Trước đây anh ấy đã đưa tôi tới đơn vị vài lần, không ít người đều đã gặp qua anh ấy rồi mà.”

Tiểu Đinh trả lời: “Đúng vậy, hình như cụ ông hay ngồi ngoài cửa đã gặp mặt anh ấy rất nhiều lần rồi.”

“Hay chúng ta đi hỏi thử cụ ông ngoài cửa kia một chút xem chồng Hiểu Mạn và Ôn Bạch Thụ ai đẹp trai hơn đi.”

“Thực sự thì tôi cũng rất tò mò về chuyện này, Tiểu Đinh còn nói là diện mạo của anh ấy không thua Bạch Thụ nữa chứ.”

“Trên thế gian này thực sự có người đàn ông đẹp trai như Bạch Thụ sao? Tôi không tưởng tượng ra anh ấy trông như thế nào nữa.”

……

Đúng lúc cụ ông hay ngồi ngoài cửa vừa mới đem một cái ghế nhỏ ra, đang ngồi ở phía trước cách đó không xa híp mắt phơi nắng. Mấy người Phí Thư Oánh chạy tới hỏi ông Chu đang ngồi nhàn nhã ở đó, “Ông Chu ơi, ông từng gặp qua người đàn ông nhà Hiểu Mạn rồi phải không ạ?”

Ông Chu hơi híp mắt ngẩng đầu lên.

Cô gái sau lưng Phí Thư Oánh kia sợ ông không biết Tô Hiểu Mạn là ai nên lại bổ sung thêm một câu nữa: “Hiểu Mạn là người mới tới đoàn hát nhảy của bọn cháu, người vừa trẻ vừa xinh đẹp ấy ạ. Chồng cô ấy đã đưa cô ấy tới đoàn vài lần rồi……”

“Gặp qua rồi.” Ông Chu mở mắt ra, “Là một thanh niên cực kỳ trẻ tuổi. Ông còn muốn tặng cho cậu ấy một túi hạt dưa mà ông tự mình xào nữa, nhưng mà cậu ấy không nhận.”

Lúc này, Tiểu Đinh đang tò mò cũng lôi kéo Tô Hiểu Mạn tới bên này, Tôn Y Y và Ôn Bạch Thụ đằng sau cũng đã đều tới nơi. Tô Hiểu Mạn đúng lúc nghe thấy được lời này của cụ ông.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Cụ ông còn định tặng hạt dưa xào cho anh?!

…… Thật không hổ là anh, đồng chí Tiểu Đồ ạ.

Cỗ máy chuyên thu hoạch tình cảm của các bác trai bác gái.

Sao trước đó cô lại không được tận mắt nhìn thấy chuyện này nhỉ?

Trương Kỳ, cũng chính là cô gái hận không thể làm to chuyện để xem náo nhiệt lúc nãy mở miệng hỏi: “Ông Chu ơi, ông nói xem người thanh niên trẻ tuổi kia so với Ôn Bạch Thụ trong đoàn chúng cháu thì trông ai đẹp trai hơn vậy ạ?”

Mấy người Tôn Y Y Phí Thư Oánh đang đứng xung quanh nghe thấy câu hỏi này thì đều cười rộ lên, vấn đề này mà còn cần phải hỏi ư?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Khí chất và bộ dạng của người thường sao có thể so sánh được với một nam diễn viên giỏi hát nhảy như Ôn Bạch Thụ được.

Chồng của Tô Hiểu Mạn ưu tú thì đúng là ưu tú thật, là một sinh viên tuổi còn trẻ, nhưng bộ dạng và khí chất của anh ta chắc chắn sẽ kém hơn Ôn Bạch Thụ.

Ông Chu lười biếng mà nâng mi liếc mắt nhìn Ôn Bạch Thụ một cái, ho khan hai tiếng, cũng không thèm suy nghĩ lâu mà trực tiếp nói ra đáp án: “Trông người thanh niên trẻ kia còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều. Nếu ông mà có cháu gái thì nhất định chọn chàng trai như vậy làm cháu rể.”Mấy người Tôn Y Y Phí Thư Oánh hai mặt nhìn nhau, lúc này các cô đã có chút lung lay, thậm chí có thể nói là mơ hồ.

Đẹp trai trong mắt mọi người là kiểu đẹp gì vậy?

Có lẽ thẩm mỹ của người già khác với thẩm mỹ của người trẻ tuổi các cô cũng nên, Tôn Y Y nghĩ thầm. Ông cậu của cô còn cảm thấy người anh họ cả râu ria rậm rạp không học vấn không nghề nghiệp của cô là thanh niên ưu tú kia kìa.

Trọng điểm là kiểu đẹp này còn có thể hấp dẫn một mỹ nhân xinh đẹp như Tô Hiểu Mạn gả cho anh ta……

Hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi diện mạo của anh ta sẽ trông như thế nào luôn?

Ngay cả Trương Kỳ đang xem náo nhiệt cũng thấy sửng sốt. Ông Chu à, sao câu trả lời của ông lại không như mọi người nghĩ vậy?.

Lúc này Tô Hiểu Mạn mới cười cười giải thích, “Diện mạo của chồng tôi là kiểu rất dễ khiến cho các bác trai bác gái yêu thích.”

Để anh ra chợ mua đồ ăn một lần là đã thấy rõ điều này rồi.

Hiện tại Tô Hiểu Mạn đã mê tín tin rằng anh có một loại “hào quang hấp dẫn người lớn tuổi”.

Tiểu Đinh: “……”

Tiểu Đinh cảm thấy vô cùng thái quá, rất dễ khiến cho các bác trai bác gái yêu thích là có ý gì? Đối với diện mạo của anh Tạ thì những cô gái bình thường cũng rất thích mà?

…… Chắc là vậy nhỉ?

Trương Kỳ tò mò hỏi: “Là loại diện mạo cực kỳ truyền thống ấy hả? Nhìn rất kiên định?”

Tô Hiểu Mạn suy nghĩ một chút, “Cũng khá đúng.”

Tôn Y Y và Phí Thư Oánh ngẫm nghĩ một lúc rồi cùng gật gật đầu.

Tôn Y Y: “Ba mẹ tôi cũng thích kiểu đàn ông như vậy, trước đây họ còn từng giới thiệu cho tôi một người lính nữa.”

Tuy Tôn Y Y rất thích Ôn Bạch Thụ, cũng rất muốn gả cho anh, thế nhưng Ôn Bạch Thụ lại chẳng có ý gì với cô cả. Bây giờ cô cũng sắp đến tuổi lập gia đình rồi, sau này nếu cô muốn kết hôn thì chắc hẳn cũng sẽ lựa chọn kết hôn cùng với một đối tượng xem mắt mà người lớn trong nhà giới thiệu.

Kiên định, đáng tin cậy.

“Lúc đấy thì tôi đã từ chối người kia rồi. Thực ra bây giờ nghĩ lại thì trông anh ta cũng không tệ lắm, là kiểu diện mạo cứng rắn kiên định ấy.”

“Thật vậy hả, cô có ảnh chụp của anh ấy không?!”

Tôn Y Y gật gật đầu, “Có, tôi vẫn giữ lại một tấm ảnh của anh ta, lần sau sẽ mang tới cho các cô nhìn thử.”

Lúc này Phí Thư Oánh cũng lên tiếng, cô không thể thua Tôn Y Y được, hơn nữa cô cũng đã gặp gỡ không ít những người đàn ông có kiểu diện mạo này, “Lần trước mợ tôi cũng giới thiệu một người cho tôi, anh ta là con trai của nhân viên làm trong xưởng máy móc, trông cũng rất anh tuấn kiên định. Lúc tôi gặp mặt anh ta thì anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông cũng không tệ lắm.”

“Tôi cũng vẫn còn giữ một tấm ảnh của anh ta đấy.”

Đám người Trương Kỳ tò mò hỏi: “Thật vậy sao? Lần sau nhớ cho bọn tôi nhìn thử nhé.”

“Tôi thích người trông cao một chút. Một chàng trai cao ráo mới có thể cho tôi cảm giác an toàn, khiến tôi như chim nhỏ nép vào người anh ấy được. Ba mẹ tôi cũng thích kiểu đàn ông trông cao lớn chính trực như vậy lắm.”

“Tôi cũng thích kiểu diện mạo chính trực hào sảng như vậy!”

“Hiểu Mạn, có phải trước đây ba mẹ cô rất thích chồng cô không?”

“Đúng vậy, mẹ tôi cực kỳ thích anh ấy, à còn hận không thể đóng gói tôi lại để gả cho anh ấy sớm hơn một chút ấy chứ. Bây giờ bà còn cực kỳ đắc chí, cảm thấy mình có một đôi mắt vô cùng tinh tường……”

“Người ta đều nói kết hôn với người mà ba mẹ chọn thì cuộc sống trôi qua sẽ không tệ chút nào, thế nhưng tôi lại muốn chọn người mình thích cơ.”

“Lúc tôi còn đi học cũng có một bạn học cực kỳ đẹp trai luôn, thế nhưng bây giờ cậu ấy đã xuống nông thôn làm thanh niên trí thức rồi……”

……

Cuộc thảo luận về mấy vấn đề riêng tư của các cô gái này vừa mở ra thì Ôn Bạch Thụ đang đứng ở bên cạnh lập tức trở thành người vô hình.

Ôn Bạch Thụ: “……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.