Tạ Nhã Tri thê thảm cười, “Là nó làm tôi tổn thương mới đúng, mấy hôm trước thằng bé còn cầu xin tôi tha thứ cho Tôn Mai nữa kia kìa! Người đàn bà kia lén tráo đổi con của tôi, lại còn đối xử với con trai tôi như vậy nữa chứ! Tôi hận bà ta, không thể tha thứ cho bà ta được.”
“Lúc ấy tôi đã giận chó đánh mèo thằng bé.”
“Sau này thì thằng bé không nói những lời này nữa, thế nhưng lòng tôi lại không thoải mái. Tôi cứ suy nghĩ mãi rằng có phải tương lai thằng bé sẽ oán hận tôi vì đã đối xử với mẹ ruột của nó như thế không”
“Rốt cuộc thì người đàn bà kia mới là mẹ ruột của thằng bé.”
“Bây giờ trước mặt tôi nó cũng ít nói lắm.”
Khương Lập Dân nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể có được một kết cục tốt đẹp nữa.
Tạ Minh Đồ lần đầu tiên ăn sinh nhật với ông bà nội, hoặc là nói, đây là lần đầu tiên có người nhà tổ chức sinh nhật cho anh như vậy, trước kia ở nhà họ Tạ, sinh nhật của anh cũng không phải là ngày quan trọng gì, thường thường vô kỳ năm tận thế tử, không có vài người sẽ nhắc tới, nói càng nhiều lại là lập tức tiến đến trừ tịch.
Anh chưa bao giờ được chúc mừng sinh nhật, khi ông bà nội và Tô Hiểu Mạn nói muốn tổ chức sinh nhật cho anh, ban đầu Tạ Minh Đồ có chút không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/3531766/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.