Tạ Minh Đồ rũ mắt cười cười, Tô Hiểu Mạn gắp cho anh một miếng thịt kho tàu; “Không cần nhớ về những ngày tháng khổ cực đó nữa, về sau sẽ cho anh ăn nhiều đường.”
“cảm ơn Mạn Mạn.” Ánh mắt Tạ Minh Đồ ôn nhu, thành thành thật thật ăn miếng thịt kho tàu kia.
Khương Lôi Ngạn đột nhiên cảm thấy mình đã nói sai lời rồi: “Em trai gầy quá, ăn nhiều một chút.”
Bà nội Khương nói: “Đúng vậy, Tiểu Đồ quá gầy, phải ăn cho tới khi chắc nịch.”
Tô Hiểu Mạn: “Có nghe chưa, bảo anh ăn nhiều một chút.”
Tạ Minh Đồ gật gật đầu, anh nhìn về phía ông nội Khương: “Ông nội, về sau ông nấu cho cháu ăn đi, cháu muốn nếm thử tay nghề của ông nội.”
Bàn tay bưng chén của ông nội Khương khựng lại một chút, lập tức cự tuyệt: “Không được, món ông nấu là dành riêng cho lão đại và lão nhị ăn, cháu và Hiểu Mạn ăn món bà nội làm.”
Khương Lôi Ngạn: “Mọi người đừng nói chuyện nữa, ngày mai để cháu đi nấu.”
Ông nội Khương: “Cứ để ông nấu đi! Ông phải nấu cho cháu dâu và cháu trai út mấy món mới lạ.”
Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ, bà nội Khương: “...”
Cũng không biết chuyện giữa hai người này là thế nào.
*
Đại viện nhà họ Khương.
Buổi tối trên bàn cơm ba người Khương Lập Dân, Tạ Nhã Tri, Khương Yến Đường đang ăn cơm, Khương Lập Dân không rên tiếng nào cúi đầu mà ăn cơm, Tạ Nhã Tri tuy rằng hay mở miệng hỏi Khương Yến Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/3531752/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.