Khương Lập Dân nghe vậy thì nhíu mày nói: “Lúc này con còn gọi chúng ta là chú với dì à, phải gọi bố mẹ.”
Tạ Minh Đồ khẽ liếc mắt nhìn Khương Yến Đường một cái, lớn tiếng nói: “Cháu cũng không có người anh trai như vậy, bây giờ không có, về sau cũng sẽ không có.”
Ý của anh chính là nếu như hai vợ chồng họ nhận Khương Yến Đường là con nuôi, như vậy anh cũng sẽ không nhận hai vợ chồng nhà họ Khương là bố mẹ.
Có tôi thì sẽ không có anh ta.
“Thằng bé này, con nói vậy là có ý gì?” Tạ Nhã Tri nghe vậy thì càng không hài lòng với đứa con ruột xa lạ này, lạnh giọng nói: “Con nói, con không muốn một người anh trai như này? Vậy có phải con còn không muốn nhận người làm bố làm mẹ như chúng ta không?”
“Dì Tạ, vừa rồi cháu cũng đã nói rất rõ ràng.” Dáng đứng của Tạ Minh Đồ thẳng tắp, thân hình của anh thật cao gầy, cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ thanh nhã trước mặt mình.
“Con mới về liền phải nói chuyện với bố mẹ ruột của mình như vậy sao? Giáo dưỡng của con đâu rồi?” Tạ Nhã Tri cao giọng nói, chồng bà ta thường xuyên bận việc không ở nhà, Tạ Nhã Tri đã quen với việc tự mình quyết định mọi việc trong nhà, rất ít có người dám trái ý với bà ta như vậy.
Rõ ràng mọi thứ đều diễn ra theo đúng chiều hướng mà bà ta đã đặt ra, nhận về đứa con trai ruột ở nông thôn, nhận đứa con Khương Yến Đường mà bà ta nuôi dưỡng nhiều năm làm con nuôi, như vậy đối mọi người đều vui vẻ, ai ngờ đứa con út mới nhận về này, vừa mới về đã muốn chống đối bà ta.
Khương Yến Đường chen vào nói: “Mẹ, mẹ đừng trách em ấy, em ấy không muốn nhận người anh trai như con cũng là có nguyên do cả…..”
Ai có thể biết được chỉ trong vài tháng ngắn ngủi này, ở làng Kiều Tâm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, những khúc mắc giữa anh ta cùng Tạ Minh Đồ, Tô Hiểu Mạn cũng không biết bắt đầu nói từ đâu nữa.
Tạ Minh Đồ thản nhiên nói: “Đúng là không có ai dạy dỗ cháu cả.”
Vẻ mặt Khương Lập Dân cực kỳ nghiêm túc, ông cũng không biết phải trách ai nữa, lúc trước ông đã khuyên vợ mình đừng làm ra chuyện như vậy rồi, đứa con trai út này của bọn họ sẽ không đồng ý……Mặc dù trong lòng ông ta có chút trách vợ mình nhưng mà bây giờ cũng không khỏi oán trách đứa con trai út mới quay về nhà này.
Sao nó có thể ăn nói thẳng thừng như vậy chứ, lại có thể đối xử thô lỗ với mẹ ruột của mình như thế chứ.
“Sau khi vào nhà họ Khương thì phải tuân thủ quy tắc của người nhà họ Khương.”
“Nghe lời dạy dỗ của mẹ mình.”
Tôn HIểu Mạn nắm lấy tay tạ Minh Đồ, cô hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ gia đình như vậy không nhận cũng chẳng sao, trở về để chịu sự khinh thường này sao, bộ dạng cao cao tại thượng này của Tạ Nhã Tri còn khiến người bực mình hơn so với Tôn Mai nhiều.
Cô cầm chặt tay Tạ Minh Đồ, châm biếm nói: “Gia đình họ Khương mấy người có thể có quy tắc gì chứ? Coi con trai của kẻ trộm con trai ruột của mình như bảo bối, lòng dạ mấy người thật rộng lượng, mặc kệ con ruột của mình lớn lên như trâu như chó trong nhà người khác, ngày ngày bị người mắng chửi đánh đập…..”
“Mấy người có phải còn muốn đi cảm ơn Tôn Mai đã giúp các người đổi một đứa con trai quý giá như vậy về nhà không? Đầu óc bị lừa đá cũng không ngu ngốc như vậy.”
“Các người có nghe Tôn Mai nói gì chưa? Tôi phí công giúp người ta nuôi đứa con trai? Lúc ban đầu khi đem nó và con ruột tôi đổi cho nhau thì tôi nên bóp chết nó đi cho rồi.”
“Người ta muốn bóp chết con trai ruột của các người, vậy mà các người lại đem con trai của người ta cung phụng như bảo bối.”
“Người nhà họ Khương các người quả thực là quá buồn cười, người phụ nữ độc ác như Tôn Mai còn hiểu được yêu thương con ruột của chính mình, haha, còn biết giúp con ruột của mình cướp được cái ‘thân phận’ giàu có này, mà người như hai ông bà căn bản không xứng đáng làm bố mẹ của người khác, hành động này của các người thật làm chúng tôi cảm thấy buồn nôn!”
Tạ Nhã Tri bị lời nói của cô làm cho tức giận đến trợn to hai mắt “Cô cô cô……”
“Sao cô có thể nói lời như vậy với bề trên của mình hả?” Khương Lập Dân gầm lên nói, sải bước đến trước mặt Tô Hiểu Mạn, giơ tay muốn tát cho cô một cái.
“Tôi phải thay bố mẹ cô dạy dỗ cô!”
Tuy nhiên, cái tát trên tay còn chưa kịp rơi xuống đã bị một bàn tay rắn chắc đưa ra nắm chặt lấy cổ tay ông ta, cổ tay bị bàn tay kia nắm lấy đó làm thế nào cũng không thể cử động được.
Trong lòng Khương Lập Dân có chút hoảng sợ, cho dù đã có tuổi nhưng ông ta cũng chưa bao giờ quên luyện tập công phu quyền cước của mình, vậy mà bây giờ lại bị một thằng nhóc mười tám mười chín tuổi nắm chặt cổ tay không thể động đậy.
Đôi mắt sắc bén giống như một con sói hoang kia của Tạ Minh Đồ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Đây vẫn là đứa con trai út của ông.
“Ông không có tư cách chạm vào Mạn Mạn.”
Tạ Minh Đồ vứt tay ông ta ra, nói: “Đây là lần cuối cùng tôi lễ phép gọi hai người một câu chú Khương, dì Tạ, hôm nay tôi cùng Mạn Mạn chỉ là đến để gặp các người một lần, nếu như bây giờ đã gặp rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền chú dì nữa.”
“Hy vọng về sau không cần gặp lại nhau nữa.”
“Mạn Mạn, chúng ta đi thôi.”
Tô Hiểu Mạn gật đầu, xoay người rời đi cùng Tạ Minh Đồ, hai người họ vừa mới mở cửa nhà họ Khương, phát hiện bên ngoài đang có một nhóm người đang châu đầu ghé tai xem diễn.
Vừa rồi thanh âm nói chuyện của mấy người họ ở trong phòng đều rất vang, đoán chừng mọi người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Tô Hiểu Mạn nhìn thấy cảnh này thì không biết phải nói cái gì nữa: “……”
Hình ảnh này thật giống như trước đây hai người họ bước ra khỏi nhà họ Tạ, bên ngoài cũng có một đống người đứng xem náo nhiệt.
Xem ra cho dù là cán bộ hay dân thường, dù là ở thành phố hay nông thôn, mọi người đều thích nghe bát quái.
Khương Lôi Ngạn nhìn thấy hai người Tạ Minh Đồ đi rồi, anh ngước nhìn đôi vợ chồng trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, anh nhớ lại những gì mình phải trải qua từ khi còn bé đến khi trưởng thành, làm một trong những đứa con từ nhỏ đến lớn không được quan tâm, anh cảm thấy anh em nhà anh còn so ra kém với một đứa con không có quan hệ huyết thống như Khương Yến Đường.
Nghĩ lại những gì anh nghe và nhìn thấy trong thôn Kiều Tâm, nhớ đến những lời người dân trong thôn nói, nghe được những gì xảy ra từ nhỏ đến lớn của đứa em trai này, một người đàn ông rắn rỏi như anh cũng không nhịn được mà quay người lặng lẽ khóc, vậy mà mẹ của anh cũng không có chút thương xót cho đứa con ruột từ nhỏ đã phải chịu khổ của mình, vừa trở về đã không thể chờ được mà muốn nhận Khương Yến Đường làm con nuôi.
Khương Lôi Ngạn cười nhạo nói: “Con cũng muốn sửa miệng gọi hai người là chú Khương, dì Tạ, hai người căn bản cũng không cần mấy đứa con như bọn con, hành động hôm nay của hai người thật khiến lòng con cảm thấy lạnh lẽo.”
Cơn giận của Tạ Nhã Tri còn chưa nguôi nói: “Lão nhị, con cũng muốn làm loạn à?”
Khương Lôi Ngạn lạnh lùng liếc nhìn bà một một cái, lạnh giọng nói: “Sau này đừng gọi điện thoại đến tìm con nữa, bây giờ con cũng không có đứa em trai nào cần chăm sóc cả, công việc của con cũng rất bận.”
“Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, con lập tức phải chạy về doanh trại, sẽ không quấy rầy cuộc đoàn tụ của gia đình mấy người đâu.”
Khương Lôi Ngạn phất tay áo, bước ra cửa đuổi theo hai người Tạ Minh Đồ, cũng không cần biết sau đó nhà họ Khương sẽ xảy ra chuyện gì.
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn nắm tay nhau nhìn Khương Lôi Ngạn đang thở hổn hển đuổi theo phía sau, “Anh hai, sao anh lại ở đây?”
Khương Lôi Ngạn lắc đầu “Ngôi nhà kia cũng không có gì đáng để ở lại, anh đưa hai đứa đi gặp ông bà nội.”
“Hai đứa có thể không nhận ‘Chú Khương, dì Tạ’, nhưng cũng nên đi gặp ông bà nội một chút, hai người họ vẫn luôn nhớ đến đứa cháu trai nhỏ như em đấy, trước đó còn gọi điện vài lần cho anh hỏi thăm rất nhiều đấy.”
Tạ Minh Đồ cùng Tô Hiểu Mạn gật đầu đồng ý, Khương Lôi Ngạn cười nói: “Đi đường này, cũng không xa lắm, ông bà nội đang ở khu nhà dành cho các cán bộ quân đội về hưu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]