Tô Hiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm, may mắn hai anh em họ đánh nhau còn biết điểm dừng, đúng lúc trong nhà vẫn còn thuốc bôi vết thương.
Trận đánh này anh hai Khương cũng thắng được cũng không dễ dàng, hay anh em mặc dù vô cùng ăn ý không đánh mặt, nhưng mà những nơi khác trên cơ thể thì có may mắn như vậy.
Khương Lôi Ngạn nhìn tên nhóc con đang thở dốc đối diện mình kia, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này cũng không phải dạng vừa đâu, vừa hung dữ, tính tình vừa hiếu thắng lại không chịu thua, quả nhiên là cái xương cốt cứng rắn di truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Khương bọn họ.
Thân thể thiên phú cũng rất cao, nếu như được rèn luyện thì người anh hai như anh đây đều phải trở thành sóng trước trong “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát”
Thằng em hư đốn này!
Mới gặp được anh ruột vậy mà lại dám ra tay độc ác như vậy.
"Anh quả nhiên vẫn thích một đứa em trai như em hơn." Khương Lôi Ngạn ôm lấy vai Tạ Minh Đồ, hung hăng ôm anh một cái.
Vết bầm tím trên vai đau đến nỗi Tạ Minh Đồ suýt chút nữa muốn kêu lên, nhưng anh vẫn kìm lại, đưa tay siết chặt lấy eo của Khương Lôi Ngạn.
"Em cũng thích người anh trai như anh vậy."
Khuôn mặt của Khương Lôi Ngạn đau đến nhăn cả lại, anh ta miễn cưỡng nhịn đau, cười bẻ tay em trai mình ra…
Tô Hiểu Mạn chạy vào nhà lấy thuốc trị thương, mới đi ra liền nghe thấy hai anh em họ thổ lộ tình cảm như vậy thì nghĩ thầm.
Chẳng lẽ tình nghĩa giữa anh em với nhau đều là đánh nhau mà có sao?
Mặc kệ để hai anh em này mới gặp mặt mà đã nhe răng trợn mắt bôi thuốc cho nhau, Tô Hiểu Mạn đi nấu cơm ăn, trước đó căn phòng này không có phòng bếp, hai ngày này Tạ Minh Đồ mới dựng lên một cái, còn đắp một cái bếp đất.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ rất giỏi vật lý làm cho cô cái “lò nướng” thô sơ giản lược.
Anh trai của Tạ Minh Đồ tới thì cô phải chiêu đãi anh ta một bữa tử tế, lúc Khương nhị ca tới, trên tay cũng cầm theo không ít đồ vật, có thực phẩm dinh dưỡng linh tinh như sữa mạch nha sữa bột, còn có một túi chocolate và một số thứ khác nữa, Tô Hiểu Mạn không nhìn kỹ.
Lúc này trong nhà có nhiều nhất chính là khoai sọ, bí đỏ và khoai lang đỏ, ba loại củ quả này đều không khó ăn, chẳng qua ăn nhiều khiến người ta sợ hãi mà thôi, đặc biệt là bí đỏ và khoai lang đỏ, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm nếu cô mà là Tạ Minh Đồ, ăn nhiều năm như vậy chắc sắp ăn tới chết rồi.
Nhà cô còn có hai, ba con cá trích, thời tiết này là lúc cá chính rất béo, ngày hôm qua Tạ Minh Đồ đi bờ sông bắt được. Vốn Tô Hiểu Mạn tính toán làm canh cá trích.
Thật ra cô còn lén lút tính toán ở đầu dòng suối nhỏ kia nuôi một ít cá, nhưng mà cô cũng không rõ là chúng có thể sống được hay không.
Trong phòng bếp có một vại dầu, thời điểm bọn họ mới vừa chuyển nhà liền đi mua chút mỡ lá heo mang về, rán thành mỡ heo, còn thừa không ít tóp mỡ, Tô Hiểu Mạn không thích ăn tóp mỡ lắm, nhưng thật ra Tạ Minh Đồ rất thích, cô còn xào cho anh ít tóp mỡ với ớt xanh, thêm chút cơm là đã có một bữa ngon rồi.
Khoai sọ, bí đỏ, khoai lang đỏ với mấy loại cá nữa, mấy thứ này đều là thức ăn ngon, chẳng qua đều cần đến dầu.
Thời điểm Tô Hiểu Mạn nấu ăn cũng đã dám cho nhiều dầu hơn so với những người khác, nhưng cô cũng không có cho quá nhiều, cắt xong khoai sọ thành miếng, sau khi cô hầm mềm, cho vào trong nồi xào với dầu, cho gừng hành tỏi ớt cay vào xào chung để làm thành món thịt kho khoai sọ cắt miếng vô cùng thơm ngon.
Cá trích cũng chiên qua dầu trước, nấu thành món canh cá trích có màu trắng ngà xinh đẹp, lại bỏ thêm măng chua và dưa chua mà mẹ ruột Liễu Thục Phượng cho, rải lên một chút ớt cay đỏ cùng hoa tiêu nhìn vô cùng ngon mắt.
Cô cố ý nấu nhiều canh hơn một chút vì Tô Hiểu Mạn thích uống canh cá hầm cải chua, ở thời tiết thu mùa đông như vậy sẽ khiến dạ dày rất ấm áp.Cô còn làm thêm bí đỏ và khoai lang nướng, nướng khoai đơn giản nhất, trực tiếp ném vào để nướng, mà nướng bí đỏ thì cần cắt thành từng miếng từng miếng, quét thêm chút dầu với bột gạo, sau đó bỏ cùng với khoai lang đỏ vào trong lò nướng thô sơ kia.
Tạ Minh Đồ không thích ăn khoai nướng lắm vì anh cảm thấy nó quá ngọt, nhưng thật ra anh lại thích ăn bí đỏ nướng, sau khi bí đỏ nướng chín cũng sẽ không quá ngọt, sau khi bỏ thêm bột gạo khiến vỏ bí đỏ còn hơi giòn, vô cùng ngon miệng.
…… Còn ăn ngon hơn nhiều so với bí đỏ nấu với nước.
Tô Hiểu Mạn cũng không có làm đồ ăn quá phức tạp, lại xào thêm món cải trắng và xào củ sen, đánh giá ba người hẳn là cũng đủ ăn.
Vừa rồi lúc cô đang nấu cơm thì có nhìn chằm chằm nồi, cô còn đang do dự nên đổ nhiều hay ít dầu, đổ một cốc lại thêm một cốc, nghĩ thầm bấy nhiêu hẳn là hai tên đó đủ ăn rồi.
Rốt cuộc bí đỏ cùng khoai lang đỏ cũng có thể tính là món chính rồi, có thể lấp đầy bụng, nếu không đủ ăn còn có thể dùng canh cá hầm cải chua!!
Bôi xong thuốc cho chính mình thì Tạ Minh Đồ đã sớm giống như con mèo ngửi mùi tanh mà muốn chạy ngay đến phòng bếp, nhưng mà còn có Khương nhị ca ở đây nên anh đành phải ở lại trong phòng giằng co với anh ta, hai người đàn ông câu được câu không nói với nhau.
Có thể là bởi vì vừa rồi hai người đều phát tiết một hồi nên bụng đói cực kì, ngửi thấy được mùi thơm phức bay ra từ phòng bếp, đặc biệt là mùi canh cá hầm cải chua thì đã đứng ngồi không yên rồi.
Trong lòng hai người đàn ông nghĩ đến đều là:
Đói quá đi……
Đồ ăn nấu xong, Tô Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ bưng lên, ba người ngồi vây quanh một cái bàn đầy thức ăn, cô nhai kỹ nuốt chậm mà mới gắp được một miếng khoai sọ liền thấy hai người bọn họ giống như cuồng phong quét lá rụng, cơm trong chén nhanh chóng giảm xuống.
Hơn phân nửa nồi cơm vào bụng họ.
Tô Hiểu Mạn chan chút canh cá hầm cải chua vào cơm, tiếp tục xem hai người bọn họ ăn.
“Em dâu này, tay nghề của em tốt thật.” Khương nhị ca luôn luôn cho rằng chính mình là người không quá kén ăn, ở bộ đội cũng là ăn chung nồi, có đôi khi ra làm nhiệm vụ vội quá, ở phương diện thức ăn của anh chính là có cái gì thì ăn cái đó.
Nhưng mà người em dâu này làm đồ ăn quá ngon rồi, đặc biệt là món canh cá hầm cải chua cùng khoai sọ thái miếng, thơm ngon tới mức khiến người ta muốn đem đầu lưỡi cắn rớt, chẳng sợ chỉ là món xào cải trắng cùng củ sen đơn giản, đều ngon hơn những món trước đây anh ta ăn rất nhiều.
Tốc độ ăn cơm của Khương Lôi Ngạn giống như là ở thời điểm ăn chung nồi trong quân doanh, nhanh như bay!
Tạ Minh Đồ thấy thế, cũng không khỏi tăng nhanh hơn tốc độ của chính mình, Tô Hiểu Mạn làm số lượng mỗi món ăn đều khá nhiều, nhưng mới chỉ trong vòng mười phút mà tất cả đồ đã bị tiêu diệt gần hết rồi.
Nồi canh cá hầm cải chua cũng thấy đáy.
Chỉ còn lại có một đống xương cá và đầu.
“Còn đói sao? Em lại đi nấu cho hai người thêm vài món nữa.” Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm hai tên trước mắt này, đều là thùng cơm chuyển thế à.
Đặc biệt là Tạ Minh Đồ, từ khi hai người rời khỏi nhà họ Tạ để sống đơn độc, Tô Hiểu Mạn đánh giá lượng cơm ăn ngày thường của Tạ Minh Đồ, thử mỗi bữa nấu thêm nhiều cơm hơn một chút, vậy mà mỗi lần Tạ Minh Đồ đều có thể ăn hết……
Sau đó lượng cơm ăn của anh biến thành gấp ba trước kia, Tô Hiểu Mạn đau lòng anh, lại làm cho anh thêm nhiều món hơn một chút mà anh vẫn có thể ăn hết.
Dạ dày này của anh quả thực tựa như cái động không đáy.
Cô còn phun tào vài tiếng với Liễu Thục Phượng, Liễu Thục Phượng liền tặng cho họ gạo thóc bí đỏ khoai sọ linh tinh, để cô cho con rể ăn nhiều một chút, “Mấy thằng nhóc trên dưới hai mươi tuổi đúng là có thể ăn uống giỏi như thế!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]