Sau khi người đã dẫn đường cho anh ta đi rồi, Khương Lôi Ngạn đi qua phương hướng dựa theo người đó chỉ, đôi chân dài của anh nhẹ nhàng dễ dàng băng qua con mương nhỏ, liền nhìn thấy rào tre cách đó không xa, bên ngoài còn có một cây quả táo tàu, treo lơ lửng một ít quả táo, quả chín phỏng chừng đã bị chọc rụng từ sớm.
Ở trong rào tre vây quanh là ba căn nhà trệt nhỏ, trong sân có một người phụ nữ trẻ tuổi, tiếng gà vịt cạc cạc xen lẫn cùng tiếng côn trùng trong rừng, tuy rằng có những động tĩnh này nhưng lại làm hiện ra một vùng nông thôn yên bình.
Người phụ nữ trẻ tuổi đang cúi đầu vuốt ve một con chó nhỏ mà cô ôm trên tay, nghe được tiếng bước chân của Khương Lôi Ngạn, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn lên.
Khương Lôi Ngạn cũng nhìn được trước mặt là một cô gái tuổi trẻ đẹp xinh đẹp, tuổi tầm mười tám mười chín, đôi mắt to đen láy, cái mũi nhỏ thanh tú, môi đỏ mọng nước, mặt giống như là bôi phấn, cô có làn da tuyết trắng xinh đẹp, như là quả vải mới lột trắng tinh, có lẽ hiện tại là khi nắng gắt nhất cuối mùa thu, hai bên má cô còn mang theo một ít mồ hôi.
Cô ấy quả thực là một cô gái rất xinh đẹp, theo những gì người đó nói vừa rồi thì đây chính là em dâu Tô Tiểu Mạn của anh.
Cô gái này lớn lên thật là xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn những người anh nhìn thấy trong đoàn nghệ thuật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/3531739/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.