“Ông nguyện ý có một đứa con dâu ở nông thôn nhưng tôi không muốn đâu, vạn nhất không có một chút văn hóa nào, còn không sạch sẽ, nghe nói có một số địa phương con gái còn không tắm rửa cơ.” Từ khi con út phải xuống nông thôn sinh sống làm việc, cả ngày Tạ Nhã Tri đều lo lắng vì hắn.
Lo hết chuyện này lại lo tới chuyện kia, trước đây là lo lắng cuộc sống của hắn không được tốt, lo lắng hắn vất vả mệt nhọc, lo lắng hắn không có miếng ăn chỗ ở tốt.
Hiện tại thì sao, lại bắt đầu lo lắng nó có thể bị một cô gái ở nông thôn làm mờ đôi mắt hay không, chờ đến sau khi trở về, lại mang về cho bà một đứa con dâu ở nông thôn.
Này không thể được.
Con trai bà ta ưu tú như vậy, cần thiết cũng phải có một người vợ xinh đẹp trong thành phố.
“Bà lo lắng nhiều như vậy thì có ích lợi gì.” Khương Lập Dân nhàn nhạt nói, huống chi…… Ông nhìn thoáng qua người vợ Tạ Nhã Tri của mình.
Huống chi lúc này xuất hiện một chuyện lớn hơn nữa.
Thằng bé Khương Yến Đường cũng không phải con ông.
Lúc mà Khương Lập Dân nghe thấy chuyện này, cũng nói không nên lời chính mình có cái cảm giác gì, cũng không cao hứng, cũng hoàn toàn không khổ sở, ông chỉ là cảm thấy vô cùng tức giận.
Ông có hai ba phần không tin chuyện này, lại có bảy tám phần cho rằng con trai nhỏ Khương Yến Đường đại khái thật sự không phải con trai mình.
Trước kia ông cũng hay ngẫu nhiên toát ra ý nghĩ như vậy, vợ đối với con trai nhỏ quá mức cưng chiều và thiên vị, người trong nhà chú ý chút, cũng đều đặt ở trên người con trai nhỏ Khương Yến Đường, Khương Yến Đường từ nhỏ cũng vô cùng tôn trọng đối với ông.
Nhưng là quan hệ cha con giữa hai người bọn họ vẫn không mặn không nhạt, lộ ra cổ xa cách.
Ông có thể đánh chửi mắng đối với lão đại lão nhị không hề cố kỵ, đối lão tứ lại luôn là không mở miệng được. Trước kia Tạ Nhã Tri cũng nói hắn không giống như là con cái nhà họ Khương, không chỉ là trên mặt tính cách tác phong.
Dáng người diện mạo hắn cũng không phải phong cách người nhà họ Khương.
Nếu Khương Yến Đường thật sự không phải con cháu nhà họ Khương bọn họ, Khương Lập Dân không biết vợ mình có thể thừa nhận được hay không.
Hắn là đứa con trai nhỏ vợ thương yêu nhất.
Nhưng mà…… đứa con trai nhỏ chân chính của ông, lại ở bần cùng ở nông thôn chịu khổ, người nọ cố ý đổi con của ông, tâm tư ác độc đến cực điểm.
Trong lòng Khương Lập Dân liền trầm xuống.
Lúc này Tạ Nhã Tri lại còn lải nhải ở bên tai ông, lo chính mình nói chuyện liên quan tới tương lai và hôn sự của con trai nhỏ:: “Ông không lo lắng? Ông vẫn nghĩ cách đẻ nó đi đọc cái đại học sớm một chút, cẩn thận sang năm nó lại dẫn cho ông một đứa con dâu ở nông thôn trở về.”
“Vẫn là cái loại không văn hóa, nói không chừng chỉ học có qua mỗi tiểu học.” Tạ Nhã Trí cười nhạo nói.
Khương Lập Dân: “Đó là bọn họ không có điều kiện.”
“Hừ, dù sao tôi cũng sẽ không tiếp thu một đứa con dâu có trình độ văn hóa tiểu học.” Tạ Nhã Tri cầm ly cà phê trong tay nhét vào trong tay Khương Lập Dân, xoay người liền đi rồi.
Khương Lập Dân đứng ở tại chỗ, nhìn chăm chú ly cà phê trong tay kia.
Ông thấy được tư liệu bên kia đưa lại đây, đứa bé kia gọi là Tạ Minh Đồ, từ nhỏ trưởng thành dưới sự khinh nhục mắng chửi đánh đập của mẹ nuôi, tra tấn đứa trẻ vốn trắng trẻo mềm mại thành kẻ chẳng ra bộ dáng gì, sau khi thành hôn, người trong thôn mới phát hiện anh là một người đàn ông với diện mạo vô cùng ưu tú.
Anh là một người có trình độ văn hóa tiểu học, cưới người vợ đồng dạng có văn hóa tiểu học, gọi là Tô Hiểu Mạn.
Đây cũng là nguyên nhân ông tạm thời không báo cho vợ, còn không biết bà có thể tiếp thu một sự thật như vậy hay không.
*
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ thu dọn lại nhà ở sạch sẽ, ngày hôm sau đi nhà họ Tô, hôm nay lúc vừa mới ra khỏi cửa, rất nhiều người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ đối với hai người bọn họ, nhưng thật ra chưa nói câu nào khó nghe cả, ngược lại rất là đồng tình cùng quan tâm.
“Thật không nghĩ tới Tôn Mai lại có thể làm ra chuyện như vậy.”
“Hiểu Mạn, Tạ lão —— không, Tạ nhà các cô? Minh Đồ cậu ấy phải đi về nhận người thân sao?”
“……”Cũng không có nói với mấy người này bao nhiêu câu, hai người Tô Hiểu Mạn tới nhà họ Tô, vừa vào cửa, liền đối diện với Liễu Thục Phượng mang hai cái quầng thâm mắt rất đậm.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tạ Minh Đồ: “……”
đêm ngày hôm qua, hai người bọn họ ngủ ngon vô cùng, Tô Hiểu Mạn đoán chừng người nhà họ Tạ là ngủ không ngon được đâu, nhưng là không nghĩ tới mẹ cô là Liễu Thục Phượng cũng không ngủ được một giấc ngon lành.
Đây là lo lắng thành bộ dáng gì? Cũng tạo ra hai cái quầng thâm mắt như vậy.
“Mẹ? Mẹ đây là……”
Liễu Thục Phượng vỗ bả vai cô, “Còn không phải là vì đứa bé như con sao, hai ngày nay mẹ đều không có ngủ ngon?”
Tô Hiểu Mạn: “Vì cái gì ạ?”
“Trước một ngày, con cùng con rể rốt cuộc sắp tách ra sống riêng……” Liễu Thục Phượng vì cô mà cao hứng, cả đêm đều nghĩ chính là tương lai của con gái và con rể ở nông thôn, như thế nào ở trong thôn xây nhà, về sau sinh mấy đứa con, “Ngay đến nhà mới của anh trai con ở hai đầu bờ ruộng, mẹ đều suy nghĩ đến vài chỗ khác nhau.”
Tô Hiểu Mạn không còn lời nào để nói mà cứng họng: “……”
Cha mẹ yêu con cái, đương nhiên sẽ vì chuyện này mà suy nghĩ sâu xa, người nghĩ xa thường có lợi, nhưng mà mẹ cô nghĩ cũng quá xa.
“Nhưng hiện tại lại làm ra chuyện như vậy.” Liễu Thục Phượng lại là một buổi tối không ngủ, ban đầu là muốn chia nhà, hiện tại con rể bà trực tiếp liền không phải con cái nhà họ Tạ, biến thành con trai một nhà khác.
Ngay cả trước đây bà mặc sức tưởng tượng ra tới tương lai, đều tựa hồ muốn thay đổi theo đó……
Đêm trước ngày đó bà đã trắng đêm suy nghĩ.
Liễu Thục Phượng chuyển ánh mắt sang Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ còn quan tâm nói: “Mẹ, mẹ muốn chọn ở hai cái đầu bờ ruộng nào?”
Liễu Thục Phượng: “…… Hiện tại trọng điểm không phải xây nhà, hai đứa vào trong ngồi đi thôi.”
Liền sợ hai vợ chồng bọn họ về sau không muốn ở nông thôn nữa, muốn tới trong thành phố sống, trước kia Hiểu Mạn vẫn luôn muốn đi vào trong thành phố, hơn nữa…… với cái đầu cùng tài năng như vậy của con rể Tạ Minh Đồ, Liễu Thục Phượng ngẫm lại cũng biết anh ở nông thôn làm ruộng là nhân tài không được trọng dụng.
Quả nhiên, bà biết ngay Tôn Mai không có khả năng sinh ra đứa con thông minh như vậy.
Hiện tại Liễu Thục Phượng tình thương của mẹ tràn lan đối với Tạ Minh Đồ, không có biện pháp, bà tưởng tượng quá khứ của đứa nhỏ này, hoàn toàn chính là ngâm cay đắng mà lớn lên, vốn là một vị thiếu gia, lại bị Tôn Mai ôm trở về, không hưởng thụ quá mấy ngày được cha mẹ yêu thương.
Nghĩ lại thanh niên trí thức Khương trước đây, hoàn toàn không thể hướng bên này mà nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu thay anh.
“Hiện tại người trong thôn đều đang nói về chuyện này, hôm nay cửa thôn còn có hai chiếc xe cảnh sát tới, rất nhiều người đi vây xem, xuống dưới bảy tám người liền, hiện tại đều đang tìm người trong thôn để hỏi chuyện.”
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ gật gật đầu, báo công an vẫn là hai người bọn họ báo, đã để lại ghi chép ở đồn công an, còn trình chứng cứ, không chỉ có là báo cáo giám định huyết thống, còn có một bộ quần áo cũ tìm được từ một đống lung tung rối loạn.
trước đó Tô Hiểu Mạn liền tính toán tìm một chút vật cũ Tạ Minh Đồ đã từng dùng, lấy Tôn Mai tính cách chim bay qua cũng phải rút lông để chiếm tiện nghi kia, không chừng sẽ mượn gió bẻ măng còn lấy đi một ít thứ gì.
Quả nhiên, ở vật cũ có một số đồ quần áo trẻ con, chẳng sợ đã vừa nát vừa cũ, nhưng nhìn loại vải dệt thì Tô Hiểu Mạn liền nhận ra đây là vải tốt mà nhà họ Tạ không có điều kiện để sử dụng được.
Đem quần áo cẩn thận lật xem, thế mà phát hiện ở một ô vuông nhỏ góc phát hiện ba chữ thêu “Khương Yến Đường”, này ba chữ thêu rất mờ, cũng có hơn phân nửa đã sứt chỉ, nếu không phải biết được ba chữ này từ trước đó, người bình thường xem, căn bản sẽ không phân rõ ra thêu nội dung là gì.
Chỉ là lúc mà Tạ Minh Đồ nhìn thấy ba chữ kia, mặt đều tái rồi.
Nếu không có bị đổi, như vậy Khương Yến Đường nên là tên của anh.
Nhưng khi anh tưởng tượng đến cái tên này, liền cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]