Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy vẻ mặt “Mẹ không tin con” của Liễu Thục Phượng, Tô Hiểu Mạn rất bất lực, lôi kéo Liễu Thục Phượng sang một bên nói: “Mẹ, con muốn nói với mẹ điều này, Tạ Minh Đồ anh ấy thật sự rất lợi hại, anh ấy là thiên tài học tập mẹ biết không? Văn bản bình thường, anh ấy xem qua hai ba lần là có thể nhớ kỹ, tuy rằng không có học qua lớp ngoại ngữ, nhưng là xem qua mấy quyển sách đều có thể đem từ ngữ đọc làu làu……”

“Nếu có thể cho anh ấy cơ hội học tập, cái gì Khương thanh niên trí thức cùng Lâm thanh niên trí thức, đều không thể so sánh được với anh ấy.”

“Mẹ, mẹ đã chọn cho con một người chồng có tiềm năng học tập tuyệt vời, ngay cả giáo viên già đời đều khen anh ấy.” Tất cả sự thay đổi đều không phải một lần là xong, hiện tại Tạ Minh Đồ tiến bộ rất nhanh, về sau tương lai khẳng định sẽ có sự thay đổi rất lớn, Tô Hiểu Mạn tính toán cho Liễu Thục Phượng biết thiên phú của Tạ Minh Đồ trước, làm bà ấy có sự chờ đợi và chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nghe vậy, vẻ mặt Liễu Thục Phượng càng ngày càng kỳ quái, bà thực bối rối và rất khó có thể tin tưởng, giống như đang nghe chuyện từ trên trời rơi xuống.

Mặt trời hôm nay đã mọc chưa? Vì sao bà cảm giác mình vẫn là đang nằm mơ, trong mơ thấy con gái và con rể tới tìm bà, nói rất nhiều điều mà bà không thể hiểu nổi.

Nhận thức của Liễu Thục Phượng bị điên đảo.

Bà quá khó tin được vào điều mà tai bà vừa nghe thấy, cái gì? Đứa con rể Tạ Minh Đồ thế nhưng là một thiên tài ở phương diện học tập? Nó còn được một thầy giáo già khích lệ? Nó còn có thể hỗ trợ phiên dịch rồi thu được phí phiên dịch sao?

Hết thảy những điều này là chuyện không có khả năng phát sinh ở một thôn Kiều Tâm nho nhỏ này của bọn họ.

“Mạn Mạn, chuyện con nói là thật sự?” Liễu Thục Phượng ngây ngốc mà hỏi lại, bà đã bị cái bánh lớn có nhân thình lình rơi trúng khiến mắt toàn là sao.

Loại cảm giác này thật sự không biết nên hình dung như thế nào, Liễu Thục Phượng vốn dĩ đắc chí, cho rằng chính mình nhặt về một khối thiết nhưng lại bị nhầm thành bùn, tốt xấu gì cũng kiếm lời không ít, kết quả không tới mấy ngày, lại có người nói cho bà, bà hiểu lầm, thật ra khối này không phải là một khối thiết, mà nó chính là một khối vàng đó.

Mày đào được bảo bối rồi Liễu Thục Phượng ơi.

Còn có thể có chuyện tốt như vậy?

“Mẹ, mẹ còn chưa tin sao, con bảo Tạ Cẩu Tử chứng minh cho mẹ xem.” Tô Hiểu Mạn nhìn Tạ Minh Đồ một cái, Tạ Minh Đồ mở một văn kiện đóng thành sách ra rồi đưa cho Liễu Thục Phượng xem.

Không chỉ có như thế, anh còn mở miệng đọc ra mấy câu đó.

Nói tiếng Anh lưu loát, trước khi bọn họ rời đi nhà của Vương lão tiên sinh, Vương Hoài Tiên đọc lại mấy lần cho bọn họ nghe, có chỉnh sửa lại khẩu ngữ của bọn họ, Tạ Minh Đồ đã ghi nhớ tất cả.

Tuy rằng Liễu Thục Phượng nghe không hiểu thứ tiếng nước ngoài lung tung rối loạn lại cổ quái này, nhưng mà bộ dáng lưu loát này của con rể không phải giả, anh còn giải thích một đống thứ cho bà nghe, hoặc là ngâm nga đọc một số văn chương tiếng Hán khác cho bà nghe để kiểm tra.

xác thật anh có khả năng xem qua là nhớ.

“Được rồi, mẹ tin.” Liễu Thục Phượng vứt bỏ sách trong tay, lúc này không có bất cứ tác giả nào có thể miêu tả được tâm tư của bà.

Rất cao hứng!!!

Thật đúng là nhặt được của báu về nhà rồi.

Đôi mắt Liễu Thục Phượng phát ra ánh sáng như sao, hiện tại bà nhìn về phía Tạ Minh Đồ, không giống như là đang nhìn một người, mà là đang xem một kho báu báu vật, là một cục vàng mà bà giấu đem về nhà.

Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, ngay từ đầu kỳ vọng của Liễu Thục Phượng cực thấp, bà chỉ nghĩ chọn cho con gái một người chồng đẹp trai, làm người cần mẫn, tính cách thành thật, sẽ là một anh chồng trẻ tuổi cưng chiều vợ.

Kết quả……

Cái người là người thành thật này còn là một thiên tài học tập!Không được, Liễu Thục Phượng hận không thể chạy hai vòng ở trong sân, giết gà giết vịt tới chúc mừng chuyện này, vẻ mặt bà từ ái mà giữ chặt cánh tay con rể, kéo anh đến nhà chính ngồi, đứa con rể tốt trước mặt này, đã bay lên làm máu đầu tim của bà.

“Minh Đồ, tới tới, tại đây ngồi, ngồi ngoan đó, mẹ đi lấy nước cho con.”

Đẹp trai như vậy còn chưa tính, còn có thiên phú học tập, còn hiểu ngoại ngữ kỳ kỳ quái quái, còn được ông thầy giáo già nào đó khích lệ…… Đương nhiên, quan trọng nhất là, nó đối xử với Mạn Mạn nhà mình tốt.

Người trong thôn ai không nói lão ngũ nhà họ Tạ nghe lời vợ mình nhất, Mạn Mạn nói hướng đông, anh sẽ không đi hướng tây.

Con rể Tốt như vậy thắp đèn đi nơi nào tìm.

Dưới ánh mắt từ ái nóng rực của bà Tạ Minh Đồ lo sợ nơm nớp, thật cẩn thận nói: “Mẹ, để con tự làm.”

“Không không không không không, Minh Đồ, con cứ ngồi yên đó, mẹ đi rót cho con ly nước.” Liễu Thục Phượng ấn Tạ Minh Đồ ngồi xuống, cũng mặc kệ con gái mình đang đứng một bên, để cô tự sinh tự diệt.

Hiện tại toàn tâm toàn mắt của bà chỉ có đứa con rể này nhà mình.

Trách không được người ta nói mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Đột nhiên cảm giác địa vị chính mình bắt đầu giảm xuống.

Liễu Thục Phượng đi cầm cái ly sạch sẽ, tráng qua nước ấm, mở ra bình đường trắng trước, dùng cái muỗng múc đường trắng vào cái ly, ở nông thôn không có cách tiếp đón trang trọng gì, một ly nước đường cũng đã là thứ tốt rồi.

Vì biểu đạt tình yêu thương của mẹ vợ với con rể, Liễu Thục Phượng bỏ thêm ước chừng bốn thìa đường trắng to vào trong ly.

Đường trắng như hạt cát rơi vào trong ly.

Khiến hai mắt Tô Hiểu Mạn cũng phải nhìn thẳng.

Tô Hiểu Mạn ở trong lòng lạnh lạnh nghĩ, đây đại khái chính là cách Liễu Thục Phượng lý giải “Nửa đường” đi, nửa ly đường.

Nửa ly là đường, nửa ly là thủy.

—— loại tình yêu của mẹ như thế này, vẫn là không cần.

Hôm nay có lẽ là ngày Tạ Cẩu Tử ăn đường, cô cũng mới chỉ đút cho Tạ Cẩu Tử ăn hai viên đường, mà mẹ cô ước chừng muốn cho anh nửa ly đường.

Tô Hiểu Mạn dùng một loại ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn về phía Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ Ngồi ở trên băng ghế nhìn ly “Nửa đường” trong tay mẹ vợ, trong lòng run sợ mà nuốt nuốt nước miếng.

Liễu Thục Phượng lúc này bỏ thêm nước sôi vào “Nửa đường”, đã biến thành “Nửa ly nước đường”.

Bà cầm ly nước đường trong tay cho Tạ Minh Đồ, thần sắc từ ái trên mặt không giảm chút nào, “Tới, uống chút nước đường.”

Trước kia Liễu Thục Phượng đã cảm thấy con rể nhà mình có hơi gầy, phải ăn nhiều đường một chút, mới có thể bồi bổ thân thể, chắc nịch hơn, hơn nữa học tập còn phải dùng đầu óc, càng cần ăn nhiều đường nữa.

“Còn có hơi nóng, cẩn thận bị bỏng.”

Tạ Minh Đồ nhận ly nước đường kia, rũ đôi mắt xuống vài giây, không dám từ chối, anh thổi vài hơi vào ly nước đường, ngửa đầu, nhắm mắt lại, giống như uống thuốc đông y vậy, cố nuốt xuống hai ngụm, gương mặt kia khi buông cái ly xuống, Tô Hiểu Mạn đã không nỡ nhìn thẳng.

Lần sau Liễu Thục Phượng lại có loại hành vi cực đoan này, phận làm con gái như cô vẫn nên cản lại đi, nếu là mỗi lần đều như vậy, chỉ sợ Tạ Cẩu Tử tuổi còn trẻ đã mắc phải bệnh tiểu đường.

Tô Hiểu Mạn ngồi vào bên cạnh Tạ Minh Đồ, quan tâm hỏi câu: “Tạ Cẩu Tử, anh còn ổn không?”

Tạ Minh Đồ một lời khó nói hết: “…… Mạn Mạn, em muốn uống không?”

Anh dùng một đôi mắt cún đong đầy chờ mong nhìn về phía cô.

Tô Hiểu Mạn chống cự lại với đôi mắt cún đen nhánh này của anh, vô tình nói: “Em không cần, Tạ Cẩu Tử anh uống một mình đi thôi.”

Liễu Thục Phượng ở bên cạnh lập tức trừng mắt hướng Tô Hiểu Mạn, “Gọi là Tạ Cẩu Tử gì thế? Đây là của anh Minh Đồ nhà con, con muốn uống nước thì tự đi mà rót.”

Tạ Minh Đồ: “……”

Anh nhìn chằm chằm ly nước đường trong tay kia trầm tư một hồi, không uống không xong, uống xong rồi càng muốn mệnh.

Tô Hiểu Mạn rất vui vẻ, “ Anh Minh Đồ, tự em đi rót nước là được rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.