Tô Hiểu Mạn đành phải ở bên cạnh cổ vũ anh, khuyến khích Tạ Minh Đồ, đồng thời đồng thời đồng chí Tô Hiểu Mạn cũng có chút bực bội, cô đã chịu đủ gia hỏa không tự giác biểu hiện ra ngoài Versailes này rồi.
An ủi một thiên tài tự ti trước mặt anh, thật sự rất muốn đánh Tạ Minh Đồ.
Đồng thời cô cũng rất vui vẻ, vui vẻ vì Tạ Minh Đồ, cô đưa tay lên vuốt tóc mái trước trán của anh, nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ nói:
“Tóc của anh hơi dài, em giúp anh sửa một chút.”
Giao long đằng uyên, vảy móng phi dương.
Chẳng sợ từ nhỏ anh đã sống trong tri thức cằn cỗi hương dã thì cũng mai một được tài năng trời sinh của Tạ Minh Đồ.
“Cảm ơn Mạn Mạn.”
Dưới ánh đèn Tạ Minh Đồ nắm lấy tay cô gái bên cạnh, quanh thân anh tràn đầy hương khí của thư sinh. Nét mực còn chưa khô trên trang giấy đã được sao chép, gió đêm sàn sàn khiến cành lá bay bay.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt của Tô hiểu Mạn, trước đây anh không dám cẩn thận nhìn đôi mắt này, bây giờ lại hận không thể lúc nào cũng nhìn cô.
Đây là Mạn Mạn của anh, đôi mắt cô sinh đẹp lại lóng lánh ánh nước, còn đẹp hơn ba phần so với đá quý mỹ lệ nhất trên thế giới này. Sắc màu ấm áp chiếu rọi trên mặt cô khiến khuôn mặt Tô Hiểu Mạn xinh đẹp động lòng người, anh không thể nhịn lại ý trí đang nhộn nhạo của mình.
Bây giờ rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/3531710/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.