Bỗng nhiên bị vợ mình ôm chặt khiến cả người Tần phó đoàn trưởng cứng đờ, ở góc mà Cố Kiều không nhìn tới thì hai bên tai đều đỏ rực lên, anh thấp giọng an ủi: “Không sao đâu, chỉ cần em đừng đi tới mấy chỗ có nhiều bụi cỏ là được. Khi nào muốn lên núi nhớ phải nói với anh trước.”
“Được ạ!” Bây giờ Cố Kiều nào dám không đồng ý nữa, lập tức ngoan ngoãn mà gật đầu. Đương nhiên là phải nói với Tần Dược trước rồi, cho dù có bị rắn cắn thì anh còn có thể kịp thời tới cứu cô.
Cố Kiều lập tức cảm thấy Tần Dược quả thực là khiến người ta cực kỳ có cảm giác an toàn, cô cảm động nói: “Tần Dược, anh đúng là một người tốt mà, có anh ở đây thực sự tốt quá đi mất.”
Tần phó đoàn trưởng đột nhiên được vợ mình phát cho thẻ người tốt, tuy không biết là cô có ý tứ gì nhưng vẫn có cảm giác hơi kỳ quái: “……”
Cố Kiều lại cảm thán: “Chẳng qua làm quân nhân đúng là nguy hiểm thật đấy.”
Cứ nói về mấy người mà Tần Dược lấy làm ví dụ cho cô đi, một người vì không bôi thuốc mà miệng vết thương thối rữa phải làm giải phẫu, một người khác thì lại gặp phải rắn độc suýt chút nữa là bị cắn. Xem ra sau này cô phải chăm sóc cho Tần Dược thật cẩn thận mới được, đây cũng là một loại hành động gián tiếp cống hiến cho đất nước mà.
Chẳng qua chuyện này cũng có thể chứng minh Tần Dược một người lãnh đạo tốt, dù là ai bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-to-doi-chieu-me-ke-trong-van-nien-dai/467015/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.