Rút kinh nghiệm từ lần trước, anh cố gắng dùng nạng để giữ thăng bằng, trái phải luân phiên. Nhưng dù cố gắng đến mấy, đôi chân của anh vẫn bất động, như thể chúng đã mọc rễ dưới đất, hoàn toàn không nghe theo ý muốn của anh.
"Chỉ một tháng mà phục hồi được sao?" Anh tự hỏi, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ.
Cơ thể anh bắt đầu lảo đảo, mất thăng bằng và làm rơi một chiếc nạng xuống đất. Nhưng may mắn, anh vẫn giữ được người đứng vững.
"Tốt lắm! Được rồi!" Lâm Uyển vỗ tay cổ vũ, giọng đầy hào hứng.
Dù anh không bước đi được, việc anh đứng vững suốt hai phút đã là một kỳ tích. Tiểu Cửu, hệ thống của cô, cũng không khỏi ngạc nhiên:
"Thật đáng khâm phục. Ban đầu tôi nghĩ anh ta chỉ đứng được mười mấy giây thôi."
Nhưng Lục Chính Đình lại không hài lòng. Anh nghĩ mình đáng lẽ phải đứng được ít nhất mười phút, như vậy ngày mai mới có thể tiến tới hai mươi phút. Rõ ràng, anh đã tự đề cao bản thân quá mức.
Lâm Uyển cố gắng thuyết phục anh đi ngủ sớm. Cô vừa dỗ dành, vừa "uy hiếp", cuối cùng cũng thành công đưa anh lên giường nghỉ ngơi. Lần này, anh vừa nằm xuống đã ngủ ngay lập tức, cảm giác mệt mỏi như vừa hoàn thành một chặng chạy việt dã dài mười lăm kilomet.
Khoảng hai tiếng sau, Lâm Uyển bị hệ thống đánh thức.
"Ký chủ, dậy đi làm việc thôi!" Tiểu Cửu nói, giọng đầy hối thúc.
Cô ngáp dài, xoa mắt, cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ. Trong trạng thái mơ màng, cô nghiêng người qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823123/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.