Lục Chính Đình thoáng do dự. Nhưng anh vẫn thuận theo, chống tay lên giường đất, chậm rãi chuyển người xuống. Hai chân không còn cảm giác khiến anh không chắc mình đã chạm đất hay chưa, chỉ khi cơn đau nhói lan từ đùi lên, anh mới biết mình đã đứng vững.
Đôi chân giả được thiết kế tinh xảo. Phần bọc nửa trên đùi sử dụng da mềm, khớp gối linh hoạt, phần dưới chủ yếu là kim loại đặc biệt. Loại kim loại này vừa cứng chắc vừa có độ đàn hồi, một thứ mà Lục Chính Đình chưa từng gặp trước đây.
Anh cố gắng dùng tay chống lên giường, từ từ thả lỏng chân. Nhưng sự đau đớn bất ngờ ập đến, đau đến mức anh gần như muốn khuỵu xuống ngay lập tức. Đùi vốn tê liệt trước đây giờ như bị kim châm, đau đớn gấp bội.
Mới vài phút, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp mặt anh, hai chân bắt đầu run rẩy không ngừng. Nếu không nhờ cơ thể rèn luyện lâu năm với sức chống đỡ từ eo và lưng, có lẽ anh đã ngã gục ngay sau vài giây đầu tiên.
Lâm Uyển ngồi trên giường đất, lo lắng quan sát: “Thế nào rồi, anh có cảm giác gì không?”
Lục Chính Đình cắn răng chịu đựng, đau đến mức không nói nên lời, chỉ gật đầu nhẹ: “Có.”
Lâm Uyển nhoẻn miệng cười: “Thấy chưa, em đã nói là không tồi mà.”
Cô khích lệ: “Thử đi vài bước nữa nhé.”
Lục Chính Đình bám chặt vào thành giường, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Ánh mắt anh lướt qua cô, trong khi mồ hôi trên mặt đã rơi thành từng giọt xuống cằm.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823117/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.