Lâm Uyển gật đầu chào từ biệt, nhanh chóng đeo túi vải lên vai, bước nhanh ra ngoài.
Hồ Hướng Dương nhìn theo bóng lưng cô, vừa nhìn vừa cảm thán:
"Bác Hoàng, bác nói xem, sao bác sĩ Lâm lại vừa đẹp người, đẹp nết, giỏi giang như vậy chứ?"
Bác sĩ Hoàng lắc đầu, liếc mắt nhìn cậu ta:
"Thằng nhóc này, có phải lại làm chuyện gì quá giới hạn không?"
Hồ Hướng Dương giả vờ ngây thơ:
"Sao có thể chứ? Cháu còn đang suy nghĩ xem sau này nên làm gì đây."
Bác sĩ Hoàng trêu:
"Không phải ba cháu nói sẽ cho cháu đi lính sao? Rèn luyện hai năm rồi về làm trong cơ quan, chẳng phải quá tốt à?"
Hồ Hướng Dương nhún vai:
"Bà ngoại và mẹ cháu không nỡ. Họ muốn cho cháu xuống nông thôn một năm rồi về. Thật ra, cháu cảm thấy làm bác sĩ cũng không tệ."
Ánh mắt cậu ta vẫn không rời bóng lưng của Lâm Uyển, cho đến khi cô lên ngựa, cùng Lục Chính Đình cưỡi ngựa rời đi.
Lục Chính Đình khẽ liếc mắt, thấy Hồ Hướng Dương vẫn đứng ở cổng bệnh viện, rướn cổ nhìn theo. Anh không nói gì, chỉ theo bản năng siết chặt vòng tay ôm lấy Lâm Uyển, giữ cô sát vào lòng mình hơn.
Lâm Uyển cảm nhận được cử động ấy nhưng chỉ nghĩ anh làm vậy vì an toàn, nên không suy nghĩ nhiều.
Hai người cưỡi ngựa về, do mang theo thiết bị y tế dễ vỡ, họ phải đi chậm để tránh va đập. Đến khi về tới đại đội, mặt trời đã ngả chiều.
Nghe tiếng vó ngựa, bác sĩ Kim từ phòng y tế chạy ra, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823103/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.