Sau khi khám, Lâm Uyển nhận thấy hầu hết mọi người đều có thể sử dụng thuốc ngâm chân cô đã điều chế. Đa số các trường hợp là ở chân, một số ít bị ở tay hoặc các vị trí khác. Nhưng cô chợt nhận ra rằng để từng người mang thuốc về nhà ngâm riêng không chỉ lãng phí củi lửa mà còn mất nhiều thời gian. Cô nghĩ một lúc rồi nói với bác sĩ Kim:
“Hay là chúng ta nấu thuốc chung ở đại đội, để mọi người tan tầm xong đến đây ngâm. Ngâm xong còn có thể tranh thủ làm thêm việc ở sân phơi, không chậm trễ chút nào.”
Bác sĩ Kim gật gù:
“Ý tưởng không tệ. Nhưng nấu bằng gì? Nồi sắt nấu thuốc không được đâu.”
Lâm Uyển cười, đáp:
“Đội mình còn cái lu nhỏ dùng nấu từ từ được mà. Không khác gì nồi đất, lửa nhỏ nấu chậm cũng được, đâu cần vội.”
Nghe vậy, bác sĩ Kim đồng tình, liền đi báo với kế toán Lục Chính Phi. Nghe xong, Lục Chính Phi lập tức phấn khởi:
“Không cần hỏi đội trưởng, chuyện này tôi quyết được. Làm như thế vừa tiết kiệm thời gian, vừa hiệu quả, quá hợp lý!”
Trong kho của đại đội vẫn còn hai cái lu đế mỏng để nhóm lửa – vật dụng từ thời bệnh viện xuống nông thôn điều trị bệnh truyền nhiễm. Lần này, chúng lại được tận dụng. Lục Chính Phi vui vẻ sắp xếp người đi lấy thuốc của Lâm Uyển về nấu, chờ sau bữa cơm chiều thì tổ chức cho các xã viên đến ngâm.
Khi màn đêm buông xuống, sân phơi của đại đội trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823074/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.