Tuy nhiên, Lục Chính Đình chẳng biểu lộ gì khác thường, cứ như không biết chuyện gì đã xảy ra. Thật ra, anh đoán được phần nào nhưng để chị dâu cả không khó xử, anh vờ như chẳng hay.
Dẫu vậy, chị dâu cả Lục cũng chẳng dám nhìn thẳng vào anh. Nhưng nghĩ đến việc cha mẹ chồng không thể làm khó mình, chồng lại không ở nhà, cô út bị mình dạy dỗ một trận, trong lòng cô dâng lên cảm giác thỏa mãn bí ẩn. Bước chân nhẹ nhàng hẳn.
Trên đường, Lâm Uyển hỏi lũ trẻ trong thôn có thấy Quải Nhi và Khiếm Nhi không, thì gặp Lục Bão Nhi đang chạy về. Chị dâu cả Lục vội hỏi:
"Bão Nhi, em gái con đâu rồi?"
Lục Bão Nhi bực bội đáp:
"Đừng hỏi con!"
Nói xong, cô bé lạch bạch chạy mất.
Có đứa trẻ khác trả lời rằng Khiếm Nhi đi cùng Quải Nhi và Minh Thụy, được chú hai và thím hai dẫn đi ăn cơm. Nghe vậy, chị dâu cả Lục khẽ thở dài:
"Để Khiếm Nhi theo chị đi."
Khiếm Nhi là em gái ruột của Lục Bão Nhi nhưng lại thân thiết với Quải Nhi nhà chú hai hơn. Có lẽ do chị dâu cả và chị dâu hai Lục ở chung hòa thuận, nên lũ trẻ cũng gần gũi, thường chăm sóc nhau.
Khi vào sân đại đội, họ đi thẳng đến phòng y tế. Mẹ Lâm cùng Chu Tự Cường và bác sĩ Kim đang chuẩn bị sủi cảo. Thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình trở về, Chu Tự Cường reo lên:
"Về rồi à!"
Cậu bé Lục Minh Lương chạy tới ôm lấy mẹ mình:
"Mẹ ơi, họ không đánh mẹ nữa chứ?"
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823064/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.