Không để cô phản đối thêm, Lục Chính Đình thản nhiên đưa tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên.
"..." Lâm Uyển không nói được lời nào.
Lục Chính Đình giữ cô đứng trên đầu gối mình, một tay vững vàng đỡ lấy cô.
"Buộc đi, anh giữ chắc rồi."
Cô không còn cách nào khác, đành nhanh chóng buộc chặt một đầu dây thừng. Khi xong một bên, anh lại ôm cô chuyển sang vị trí khác, nhẹ nhàng và dứt khoát như thể việc này chẳng tốn chút sức nào.
Cảm giác ấm áp và an toàn trong vòng tay anh khiến Lâm Uyển không hề lo sợ. Sau khi buộc xong, cô ra hiệu:
"Được rồi, anh thả em xuống đi."
Lục Chính Đình ngước mắt nhìn cô. Từ ánh mắt không chút do dự của cô, anh nhận ra cô hoàn toàn tin tưởng mình. Dường như cô chưa bao giờ xem anh là một người tàn tật hay yếu đuối. Ánh mắt cô nhìn anh luôn chứa đựng sự khen ngợi, thậm chí còn thoáng chút gì đó giống như sự ngưỡng mộ.
Anh mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Thấy anh cười, Lâm Uyển tò mò hỏi:
"Anh cười gì thế?"
Cô giơ ngón tay mảnh khảnh, khẽ chạm vào khóe miệng anh như muốn thúc giục câu trả lời.
Ý cười trên gương mặt Lục Chính Đình càng rõ ràng hơn. Anh trêu đùa:
"Anh đang nghĩ, nếu như ném em lên không trung, liệu em có hét ầm lên không nhỉ?"
Lâm Uyển trừng mắt, sau đó đưa tay nhéo vào bắp tay anh. Cảm giác rắn chắc dưới lớp vải áo khiến cô không nghi ngờ chút nào rằng anh thật sự đủ sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823036/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.