Lâm Uyển lạnh lùng đáp, giọng đầy khinh thường:
"Có cô cả ngày xúi giục chuyện thị phi, sợ là không yên ổn nổi đâu!"
Trong lòng, Lâm Uyển thầm nghĩ: "Các người muốn gán tội ép c.h.ế.t mẹ chồng cho tôi? Vậy tôi sẽ đổ cái mũ ‘em chồng gây rối làm xáo trộn gia đình’ lên đầu cô, xem sau này ai dám lấy cô về làm dâu!"
Lục Chính Kỳ đứng bên cạnh, cố gắng đè nén cảm xúc, hỏi gấp:
"Mẹ tôi thế nào rồi?"
Lâm Uyển bình thản trả lời:
"Tôi đã nói là đưa đến kịp thời. Anh nên cảm ơn chị dâu cả và chị dâu hai."
Lục Chính Kỳ hiểu rõ mâu thuẫn trong nhà, miệng đắng chát, không biết phải nói lời cảm ơn thế nào. Lâm Uyển hờ hững liếc nhìn, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho anh ta vào trong.
Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên bước vào phòng y tế. Anh cả Lục và anh hai Lục định đi theo, nhưng bị Lâm Uyển ngăn lại:
"Bên trong đã quá chật, cứ chờ bên ngoài đi."
Vào đến phòng, Lục Chính Kỳ thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh. Tóc tai vốn được chăm chút kỹ lưỡng giờ rối bù không tả nổi. Sắc mặt bà tái nhợt như nến, môi trắng bệch, thân hình gầy yếu trông đến đáng thương. Anh bước vội tới, ôm lấy bà, giọng nghẹn ngào:
"Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy!"
Bà Lục chỉ nằm im, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không có ý thức. Cảnh tượng ấy khiến Lục Chính Kỳ đau lòng vô cùng.
Lục Tâm Liên đứng bên, nhìn Lâm Uyển đầy oán hận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng Lâm Uyển chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823016/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.