Chai thuốc trừ sâu đã rỗng, bên trong chỉ còn nước mà bà ta cố ý đổ vào để giả vờ. Thấy mọi người kéo đến, bà vờ chạy, vừa chạy vừa khóc than thảm thiết. Cả đám người lật đật đuổi theo khuyên nhủ, lo sợ bà làm điều dại dột.
Bà Lục chạy thẳng đến bên giếng nước lớn ở cổng thôn, đứng trên thành giếng gào lên:
"Đừng lại gần! Ai đến tôi nhảy xuống ngay! Tôi sống không nổi nữa, không bằng c.h.ế.t sạch cho xong!"
Có vài người đang múc nước, thấy vậy sợ hãi lùi ra xa. Bà Lục ngồi trên thành giếng, vỗ n.g.ự.c khóc lớn:
"Tôi bị con dâu ba ép c.h.ế.t mất! Không được ở riêng, tôi cũng chẳng sống nổi nữa! Chết đi cho xong đời!"
Đám người vây quanh bắt đầu xôn xao, sợ bà ôm chai thuốc nhảy xuống giếng làm bẩn nguồn nước, nên vội vàng khuyên can.
Lục Tâm Liên lúc này nhào tới, quỳ rạp dưới chân thành giếng, khóc lóc thống khổ:
"Mẹ ơi, mẹ đừng luẩn quẩn trong lòng nữa! Con không đi học nữa, con về làm đồng kiếm công điểm nuôi mẹ. Con không liên lụy các anh chị dâu nữa đâu, mẹ đừng khổ sở mà!"
Vừa khóc, cô ta vừa kể rành rọt câu chuyện: vì cô ta và anh tư đi học nên các chị dâu trong nhà bất mãn. Giờ anh tư tốt nghiệp, đến lượt cô ta bị ép bỏ học để đi làm. Mẹ cô muốn cô tiếp tục đến trường, nhưng Lâm Uyển không đồng ý, cắt lương thực, cấm đưa tiền, ép cô phải bỏ học.
"Mẹ, con xin mẹ đừng làm thế! Con không đi học nữa, con về trồng trọt. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823010/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.