Lần này, Lục Chính Đình không làm khó cô nữa, chỉ cười khẽ, để cô chạy đi như một cơn gió. Anh ở lại, ánh mắt sâu lắng, nắm chặt đôi chân mình.
Bác sĩ từng nói chân anh sẽ dần teo lại và có thể dẫn đến những biến chứng nghiêm trọng. Lựa chọn cắt cụt có thể kéo dài thời gian nhưng không thể thay đổi kết cục. Anh luôn bình thản chấp nhận sự thật này, nhưng giờ đây, khi bên cô, ý nghĩ về cái c.h.ế.t khiến anh không khỏi lo sợ.
"Liệu mình có thể ích kỷ giữ cô ấy bên mình không?" – Anh tự hỏi.
Đang miên man suy nghĩ, giọng nói trong trẻo của Lâm Uyển vang lên từ bên ngoài cửa sổ:
"Nhanh lên, anh lề mề quá! Mọi người đang đợi ăn cơm kìa."
Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng, nụ cười rạng rỡ như xua tan mọi lo lắng trong lòng anh.
Sau bữa cơm tối thịnh soạn, cả nhà ai nấy đều hài lòng. Lâm Uyển đột nhiên nảy ra ý định dắt ngựa ra ngoài tản bộ, đồng thời muốn “ăn miếng trả miếng” vì sự táo bạo ban nãy của Lục Chính Đình.
Cô vẫn băn khoăn không biết anh nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa họ. Trước đây, hai người chỉ là vợ chồng giả do hoàn cảnh bắt buộc, nhưng giờ đây, cô muốn thử lòng anh.
Khi cô đang suy tính cách thực hiện, tiếng chuông xe đạp vang lên ngoài cửa. Giọng nói gấp gáp của Lục Chính Hành vọng vào:
"Chị dâu! Anh ba! Mau ra đây!"
Lâm Uyển bước ra, nhìn thấy Lục Chính Hành người ướt sũng, hơi thở dồn dập như vừa chạy cả chặng đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823002/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.