Lâm Uyển không lo lắng gì về chuyện này. Hiện giờ, cô đã có sự giúp đỡ từ đại đội Ngũ Liễu và Lâm Gia Câu, vì vậy cô không sợ bà Lục sẽ gây khó dễ cho mình. Dù sao, bà Lục cũng không thể đuổi cô đi được, mà chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.
Còn về phần bà Lục, không thấy Lâm Uyển ở nhà, bà bèn tìm cách nhờ con gái thứ hai của mình, Lục Tâm Liên, giúp đỡ. Chiều hôm đó, Lục Tâm Liên khóc sướt mướt về nhà, kể rằng bị chị cả chèn ép.
Lục Tâm Liên trước đây học cấp hai ở trong huyện. Gia đình phải dùng lương thực từ nhà để đổi lấy phiếu lương thực cho cô ăn cơm. Nhưng từ khi Lâm Uyển quản lý việc nhà, cô không cho phép gia đình dùng lương thực trợ cấp cho cô ta nữa. Số phiếu lương thực trước kia Lục Tâm Liên tích góp được đã ăn hết, cô lại mượn thêm của người khác. Trong suy nghĩ của cô, chỉ cần mượn, dù sao cô cũng là một học sinh, không có tiền trả, nên gia đình chắc chắn sẽ trả thay. Tuy nhiên, người khác đâu phải ai cũng dư dả. Một hai cân còn được, chứ mười cân, hai mươi cân thì ai cũng khó lòng cho vay.
Khi trường học nghỉ, học sinh đều trở về nhà hỗ trợ thu hoạch mùa màng. Nhưng Lục Tâm Liên không muốn về nhà, vừa vì ngại đối mặt với Lâm Uyển, vừa không thích làm việc. Vì thế, cô ở lại trường học. Không có phiếu lương thực, đói bụng không chịu nổi, cô đành đến nhà chị cả Lục xin ăn.
Chị cả Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822995/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.