Lâm Uyển cười:
“Cha mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền. Đợi đến lúc đó, nhà mình cũng sẽ xây được một căn như thế.”
Minh Quang mỉm cười, đôi mắt cong cong đáng yêu. Lâm Uyển nhìn con, lòng không khỏi mềm lại. Khi mới nhặt được thằng bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó luôn ngây ngô, không biểu cảm, nhưng giờ đã biết cười. Tuy nhiên, Minh Quang vẫn không nói được.
Cô và Lục Chính Đình đã rất cố gắng dạy cậu bé. Dù Minh Quang tiếp thu nhanh, hiểu hết mọi điều, nhưng vẫn không chịu mở miệng. Cả hai cũng đành kiên nhẫn chờ đợi.
Lâm Uyển quay sang nhìn Lục Chính Đình, nở nụ cười tươi, đồng thời khẽ ra hiệu rằng ngôi nhà này rất thoải mái, cảm ơn anh vì đã cùng cô cố gắng.
Lục Chính Đình hiểu ý, mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Em thích là được rồi.”
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người vừa khéo giao nhau. Không né tránh, cô nở một nụ cười rạng rỡ. Tim Lục Chính Đình bất giác nhảy một nhịp. Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại. Anh bước xuống, cảm giác trong lòng vẫn chưa yên.
Cô cười như có ẩn ý, chẳng lẽ đã biết tâm tư của anh? Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiều, vì mẹ Lâm và anh hai nhiệt tình chào đón, dùng cử chỉ và ngôn ngữ ký hiệu để trò chuyện với anh.
Cả gia đình Lâm đều rất quý mến anh. Dù anh không nghe được, họ vẫn cố gắng tạo sự gần gũi, vì sợ nếu không trò chuyện sẽ làm anh cảm thấy cô đơn. Điều này khiến Lục Chính Đình không những không phiền, mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822981/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.