Khi trời chạng vạng, Lâm Uyển cùng Lục Chính Đình về nhà sau một ngày dài phối thuốc. Vì phòng y tế mấy hôm nay bận rộn giã thuốc nên cô không để Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đến, thay vào đó hai đứa trẻ làm nhang muỗi cùng chị dâu cả và chị dâu hai.
Về đến nhà, họ thấy Lục Chính Kỳ đang ngồi nói chuyện với bà Lục.
Bà Lục, đầu quấn khăn trắng, giọng than thở yếu ớt: “Tâm Liên đáng thương, được nghỉ rồi mà lại không được về nhà. Con bé bị cắt hết nguồn lương thực, tiền bạc cũng không có, khổ sở đến mức phải viết thư về khóc lóc. Cả nhà chẳng ai đoái hoài…”
Thực ra, bà Lục “đổ bệnh” từ lúc Lâm Uyển chính thức nhận được giấy chứng nhận làm bác sĩ chân đất. Trước đó, bà còn mong cô bị tố cáo, mất tư cách làm bác sĩ, để gia đình dễ bề ép cô về nhà mẹ đẻ.
Nhưng đời không như mơ. Không những không bị tố cáo, Lâm Uyển còn được bệnh viện công xã và đại đội tín nhiệm, giao phó trách nhiệm lớn. Từ đào nhà vệ sinh, lấp ao cho đến diệt muỗi, phòng dịch, cô đều làm tốt, được cả thôn cảm kích.
Bà Lục càng nghĩ càng tức, nhưng không thể làm gì khác. Trong khi đó, mọi người trong thôn đều nói: “May mà có bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim, nếu không thì bọn trẻ nhà mình cũng chẳng biết sẽ ra sao nữa.”
Người mẹ cực phẩm của Tống Hòa Thuận, bình thường chẳng mấy ai muốn tiếp xúc, nay lại bất ngờ xách một giỏ trứng gà nhỏ đến phòng y tế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822971/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.