Dù câu nói ngắn gọn, Lâm Uyển hiểu rõ ý anh. Một số người dân thôn quê thường phản ứng thái quá nếu không chữa khỏi bệnh cho người nhà họ. Họ không nhìn nhận những gì bác sĩ đã cố gắng mà lại đổ lỗi, thậm chí làm lớn chuyện để đòi bồi thường. Cô mỉm cười trấn an:
"Bác sĩ Kim còn không sợ, tôi cũng đâu có lý do gì phải sợ. Tôi là bác sĩ chân trần được công xã bổ nhiệm, chỉ cần làm hết sức mình là được. Nếu thực sự không cứu nổi, tôi tin đại đội sẽ đứng ra giải quyết."
Người làm bác sĩ, quan trọng nhất là phải có lương tâm và trách nhiệm. Chỉ cần đặt bệnh nhân lên hàng đầu, cố gắng hết sức, dù kết quả ra sao cũng không thẹn với lòng.
Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vã chạy tới. Tống Hòa Thuận bế đứa con trai, Tống Tiểu Ngưu, trong vòng tay. Đi cùng anh là mẹ đứa bé và ông bà nội. Còn Tống Tiểu Lỵ, cô bé được ông nội đưa đến vì cha mẹ cô bé phải làm việc.
Cả hai đứa trẻ đều khoảng bảy, tám tuổi. Dù đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt, không chút sức sống.
Mẹ Tống Tiểu Ngưu bật khóc, giọng nghẹn ngào:
"Bác sĩ, cứu thằng bé nhà chúng tôi với!"
Người bà thì nước mắt đầm đìa, gương mặt đầy lo âu.
Bác sĩ Kim nhanh chóng đặt hai đứa trẻ lên giường, sau đó bảo Lâm Uyển hỗ trợ châm kim. Thấy vậy, mẹ Tống Tiểu Ngưu vội lao tới, nghi ngờ:
"Cô có làm được không đấy? Đừng châm bừa, lỡ xảy ra chuyện thì sao?"
Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822963/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.