Viện trưởng Vương tiếp tục:
"Cô gọi anh ta tới đây. Chuyện báo cáo lung tung ảnh hưởng đến một bác sĩ tốt không thể để yên được."
Kim Ni Nhi quay sang Lâm Uyển, nắm tay cô với vẻ áy náy:
"Em gái à, em là Lâm Uyển phải không? Đừng giận nhé, chị sẽ về xử lý anh ta cho em. Hừ, còn cái thứ này..." Cô quay phắt sang nhìn Lục Chính Hà, giọng đầy giận dữ: "Chính nó xúi bậy! Nó với chị nó suốt ngày nói xấu em!"
Mặt Lục Chính Hà đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy oan ức. Những gì cô ta nói đều là sự thật, có gì sai đâu? Cô ta chưa kịp đáp thì Lâm Uyển, với vẻ điềm tĩnh, cất lời:
"Hồi trước, cô còn xúi mẹ chồng tôi nói chồng tôi giấu tiền riêng để đưa tôi, đúng không? Còn bảo anh ấy giúp tôi đi cửa sau nữa? Tôi nhớ không hết mấy trò đó đâu. Vì mấy lời của cô mà chồng tôi bị đánh không ít. Nhưng nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, chúng tôi không muốn chấp nhặt. Thế mà cô lại làm chuyện này?"
Nói đến đây, Lâm Uyển chuyển sang giọng điệu đầy ủy khuất, nước mắt chực rơi:
"Tại sao cô lại xấu xa như vậy? Thấy tôi sống tốt thì khó chịu à? Tôi từng bị Lục Chính Kỳ ruồng bỏ, tổn thương đầy mình, chẳng lẽ đó cũng là lỗi của tôi sao? Tôi không được phép gả cho một người tốt, không được có công việc ổn định, không được theo đuổi hạnh phúc riêng mình à? Tôi sai rồi sao?"
Những lời vừa nói ra khiến mọi người xung quanh không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822958/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.