Lâm Uyển xoay người, đối mặt với Lục Chính Đình. Cô vỗ vỗ vào chỗ giường bên cạnh, ra hiệu anh nhích vào trong một chút để không bị ngã. Với dáng người nhỏ gầy của cô, lại có chiếc ghế kê phía sau, việc nằm sát mép giường sẽ không thành vấn đề.
Lục Chính Đình nhìn cô, ánh mắt thoáng lưỡng lự. Anh do dự giữa việc kiên quyết nằm sát mép hay dịch vào trong. Dù sao, nằm gần cô thật sự là một sự cám dỗ quá lớn, nhưng anh lại không thể cho phép mình vượt qua giới hạn. Sau vài giây, cuối cùng anh vẫn chọn dịch ra ngoài, cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ trên chiếc giường gỗ chật hẹp. Ít nhất như vậy, anh sẽ không vô tình chạm vào cô, tránh làm cô khẩn trương hay xấu hổ.
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng không khỏi buồn cười. Qua nội dung cốt truyện, cô đã biết Lục Chính Đình là người điềm tĩnh cỡ nào, nhưng giờ tận mắt chứng kiến, cô lại càng thấy rõ anh cẩn trọng đến mức đáng yêu. Đừng nói chuyện chiếm lợi cô, có lẽ anh còn lo ngại cô sẽ chiếm hời của anh. Nhìn vẻ mặt căng thẳng kia, cô thầm nghĩ nếu không vì cha mẹ cô đang ở ngoài, có khi anh đã chọn thẳng thắn trải chăn xuống sàn mà nằm rồi.
Ý nghĩ đó khiến Lâm Uyển nảy ra trò đùa. Cô cố ý vươn tay, ôm lấy cánh tay anh.
Cánh tay của anh thoạt nhìn không quá to lớn, nhưng khi chạm vào lại rắn chắc và mang theo một độ ấm khác thường, khiến cô không khỏi nghĩ rằng dưới làn da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822893/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.