Lục Chính Kỳ là một cậu nhóc trong gia đình nông dân, không có quan hệ hay bối cảnh gì. Mặc dù thành tích của anh ta khá tốt, nhưng nếu muốn ở lại thành phố, tìm trường học hay công việc sẽ khó hơn lên trời. Lúc trước anh ta có thể vào bộ đội, nhưng đã bỏ qua cơ hội đó. Bây giờ không tiện phiền hà anh ba nữa. Anh ta cảm thấy mình có văn hóa và chí hướng, ở lại quê nhà cũng không tệ, ít nhất có thể làm một công việc có ý nghĩa. Dù sao anh ta cũng là học sinh cấp ba, dù về quê cũng sẽ không phải làm ruộng, ít nhất cũng có thể làm giáo viên trung học hoặc cán bộ công xã. Trước kia, anh ta muốn đến thành phố lớn để tỏa sáng, nhưng giờ bị Lâm Uyển nhục mạ, anh ta thề sẽ chứng minh mình có thể làm ra thành tích tốt ở đâu cũng được.
Bà Lục vừa nghe vậy, nước mắt liền rơi lã chã: "Thằng tư đáng thương của mẹ, một học sinh cấp ba tốt đẹp, đáng lẽ ra có thể là sinh viên đại học, vậy mà bây giờ lại không có cơ hội. Nếu tốt nghiệp đại học, chắc chắn sẽ là cán bộ lớn, giờ lại phải về nhà... Thằng ba..." Bà ta lau nước mắt, quay sang Lục Chính Đình, nói: "Con giúp đỡ em trai, tìm cho nó một công việc ở trong huyện đi."
Bà Lục cảm thấy rất uất ức, trước đây luôn sai bảo Lục Chính Đình làm việc, giờ lại nhẹ nhàng thương lượng với anh, bà ta hy vọng anh sẽ nhanh chóng đồng ý.
Lục Chính Đình không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822872/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.