Lục Chính Kỳ ngây người. Anh không thể hiểu nổi vì sao Lục Chính Đình lại có thể đọc hiểu được động tác kỳ lạ của Lâm Uyển. Nếu không tận mắt nhìn thấy phong thư được lấy ra, anh ta thật sự không nghĩ ra được động tác ấy có nghĩa là gì.
Họ ăn ý đến vậy sao?
Suy nghĩ ấy làm Lục Chính Kỳ cảm thấy khó chịu. Quan trọng hơn, anh không thể hiểu nổi tại sao Lục Chính Đình lại giao toàn bộ số tiền của mình cho Lâm Uyển. Trước nay, anh ba luôn hiếu thuận với cha mẹ, làm sao giờ lại tuyệt tình đến mức một đồng cũng không đưa?
Lâm Uyển liếc nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lục Chính Kỳ, trong lòng không khỏi hả hê. Nỗi bực dọc tích tụ từ lâu của nguyên chủ giờ được giải tỏa một cách sảng khoái.
Cô cười nhạt, giọng nói sắc bén:
“Anh hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi và anh ba anh. Không phải vì anh nghĩ anh ba anh là người tàn tật, không xứng đáng có được sự thật lòng của người khác sao? Anh tưởng tôi sẽ từ bỏ anh ấy để chọn anh? Anh dẹp cái suy nghĩ tự cao đó đi! Ngay cả công việc anh còn không kiếm nổi, anh khoe khoang được cái gì?”
Mỗi lời nói của cô như từng nhát dao, khiến sắc mặt Lục Chính Kỳ tái mét.
Lâm Uyển tiếp tục:
“Nghĩ đến việc anh đến đây chỉ để chia rẽ tôi với anh ba anh, tôi càng thấy tức giận. May mà anh ấy không phải loại người sợ em trai, để em trai nói gì thì nghe nấy.”
Lục Chính Đình vẫn chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822858/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.