Ông cố nén giận khi đối diện với hai mẹ con này. Nếu là vợ mình, chắc ông đã mắng thẳng từ lâu.
Lục Tâm Liên bật khóc thảm thiết:
“Bác ơi, chân của anh ba đã như thế rồi, tương lai của anh ấy chẳng còn thay đổi gì. Nhưng cháu thì khác! Tương lai của cháu vẫn chưa chắc chắn, chỉ cần cố gắng, cháu có thể thay đổi số phận của mình. Không lẽ tương lai của cháu lại không bằng đôi chân tàn tật của anh ấy sao?”
Bà Lục cũng bắt đầu khóc lóc nỉ non:
“Thằng ba bất hiếu, không phụng dưỡng mẹ già, nghe lời xúi giục của con vợ xấu xa mà không chịu chia nhà, còn ngược đãi chính mẹ ruột mình! Chúng tôi không sống nổi nữa rồi. Chúng tôi muốn chia nhà!”
Bà Lục tính toán, nếu chia nhà, thằng ba phải đưa một nửa số tiền, ít nhất bà ta cũng lấy được bốn mươi đồng. Giấc mơ chia nhà của bà, từ lâu đã ăn sâu vào tâm trí.
Lục Trường Phát bật cười chua chát:
“Bà nói Chính Đình bất hiếu? Bà nói bác sĩ Lâm không hiếu thuận? Bà quên ai là người lo cho bà từng chút khi bà đau ốm, nửa đêm đi hái thuốc cho bà, ngày nào cũng cố kiếm thêm công điểm để có cái hiếu thuận với mẹ chồng sao?”
Bà Lục vừa tức vừa hoảng, liền lớn tiếng phản bác:
“Nói bậy! Các người bị con bé đó lừa hết rồi! Nó ở nhà ức h.i.ế.p tôi đủ đường!”
Dù bà ta nói hết lời, nhưng Lục Trường Phát chẳng buồn tin.
Bà Lục thấy ông không tin, lập tức lấy con át chủ bài ra:
“Ông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822853/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.