Thấy họ tức tối, Lâm Uyển càng thêm thoải mái, cô cười hì hì:
"Bà cụ thì không bệnh, nhưng lại bất công. Còn cô thì vừa lười biếng vừa thích ra vẻ. Chậc chậc, đúng là bệnh tình nguy kịch, tôi nhất định phải chữa cho cả nhà các người thật tốt!"
Chị hai Lục ngồi bên cạnh không giấu được vẻ kinh ngạc. Cô ta thật sự có bản lĩnh! Lục Tâm Liên thấy mình lép vế, bèn quay sang cầu cứu: "Anh tư! Anh phải quản cô ta đi! Cô ta ức h.i.ế.p người khác đến thế này rồi, còn sức lực ở đâu mà dữ vậy chứ!" Lục Chính Kỳ định mở miệng, nhưng Lâm Uyển lập tức chặn lời anh: "Anh vừa cặn bã vừa đê tiện, đúng là bệnh nan y, không chữa được! Tôi là bác sĩ cũng đành bó tay." Lời nói sắc bén của Lâm Uyển khiến Lục Chính Kỳ á khẩu, nghẹn đến khó thở, chỉ biết đứng im không phản bác nổi một câu. Bà Lục thấy con trai mình – tâm can bảo bối – bị mắng không thương tiếc, lập tức muốn lao lên ăn thua đủ. Nhưng Lâm Uyển nhanh chóng nâng chiếc nắp nồi đựng sủi cảo ra trước, cản bước bà ta, giọng điệu bình thản: "Bà ngoan ngoãn một chút thì hơn." Đúng lúc này, chị dâu cả và chị dâu hai nhà họ Lục vừa tan làm trở về. Từ ngoài tường sân, hai người đã nghe thấy tiếng bà Lục mắng chửi Lâm Uyển, xen lẫn là tiếng khóc lóc đầy uất ức của Lục Tâm Liên. "Ơ, cô út về rồi à?" Chị dâu cả lẩm bẩm. Trong nhà này, Lục Tâm Liên được cưng chiều hết mức. Không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822834/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.