Anh ta chỉ chú ý đến sự thay đổi của Lâm Uyển, hoàn toàn không để tâm đến việc trong lòng cô đang mang thai một đứa trẻ. Tự cho là mình hiểu rõ mọi chuyện, anh ta đeo cặp sách và kiên quyết bước về nhà.
Khi vừa về đến, có một đứa trẻ nhìn thấy anh liền kêu lên: "Cao trung đã về rồi!"
Từ nhỏ, Lục Chính Kỳ đã thông minh, tuấn tú. Sau này, anh còn là người đầu tiên trong huyện thi đỗ vào trường cấp ba của tỉnh, trở thành niềm tự hào của thôn Đại Loan. Mọi người đều gọi anh là "cao trung", một cách xưng hô đầy kính trọng như gọi tú tài vậy.
"Anh ta còn dám về? Không sợ bác sĩ Lâm đánh c.h.ế.t anh ta à?"
Mọi người đều nghĩ rằng Lâm Uyển giờ rất lợi hại, không chỉ là bác sĩ mà còn quán xuyến được cả gia đình. Dù bà Lục có giỏi đến đâu cũng không dám đánh cô ấy.
Dù Lục Chính Kỳ cảm thấy mình vì yêu mà rời đi là đúng, nhưng khi nghe mọi người nói vậy, anh cũng cảm thấy có chút lúng túng. Anh vội vã bước về nhà, vừa đến cửa thì tình cờ gặp Lục Chính Đình đang bước ra.
"Anh ba!" Lục Chính Kỳ nhanh chóng tiến lên, thò tay lấy giấy bút trong túi treo trên xe lăn của anh.
Lục Chính Đình giơ tay ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
Trong lòng Lục Chính Kỳ đầy cảm giác áy náy, vừa nói vừa lấy giấy bút: "Anh ba, tất cả là do em, em làm liên lụy đến anh. Anh yên tâm, em về đây để cứu anh. Em sẽ không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822796/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.