Anh hai Lục hốt hoảng, như sợ mình bị nghi oan, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, rồi còn quay sang chị dâu hai:
"Em nói đi, anh không đánh em, đúng không?"
Chị dâu hai làm bộ như không nghe thấy, nhưng cuối cùng cũng bật cười, không giấu được vẻ hả hê. Nhìn vợ cười, anh hai Lục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại ghế, cố giữ vẻ bình thản.
Trong khi đó, ông Lục chỉ biết ngồi một góc, than ngắn thở dài. Ông không muốn làm căng thẳng thêm tình hình, nhưng rõ ràng trong lòng không vui. Lục Chính Đình ngồi cạnh, yên lặng quan sát tất cả, ánh mắt sắc lạnh như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Dường như anh cảm thấy mọi lời nói lúc này đều vô ích.
Bà Lục bước vào nhà với gương mặt đầy nước mắt, ngồi xuống bàn cơm, thở dài mệt mỏi:
"Thế này thì sống làm sao được nữa! Ông nó, mình chia nhà đi, mỗi đứa một nơi cho xong!"
Lâm Uyển khẽ cười, giọng nói trong trẻo, như cố làm dịu bầu không khí:
"Mẹ lại nói vậy rồi. Chia nhà để làm gì chứ? Chuyện trong nhà thì đóng cửa bảo nhau. Quan trọng nhất là sống hòa thuận, cả nhà quây quần bên nhau. Mẹ yên tâm, dù ai có muốn chia đi nữa, con cũng không đồng ý đâu!"
Chiều hôm đó, bà Lục bị lời nói của Lâm Uyển chọc tức đến mức mắt trợn trắng, ngay cả sức để mắng người cũng không còn.
Trời còn sáng, bà bảo mọi người tranh thủ ăn cơm sớm để tiết kiệm dầu thắp đèn, nhưng trong lòng vẫn không yên vì anh cả Lục chưa về. Sau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822783/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.