Cha Lâm thấy con gái chăm lo chu đáo cho các anh như vậy, trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng. Trước đây, ông biết cô luôn cố tránh né họ, không muốn tiếp xúc. Nay thấy thái độ thay đổi, ông tự cảm nhận được sự chân thành. Vì vậy, ông vui vẻ dìu hai anh xuống nhà chính.
Anh hai Lâm vốn là người hiếu động, trước đây mỗi lần được xuống nhà đều rất thích thú, lần này cũng không ngoại lệ. Còn anh cả Lâm, tuy thường tỏ ra lầm lì và ít muốn di chuyển, nhưng hôm nay cũng không phản đối, ngoan ngoãn để cha dìu xuống.
Trong khi đó, Tiểu Minh Quang đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần cửa, hai bàn tay nhỏ xíu đặt ngay ngắn trên đầu gối, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình đang làm việc. Thấy hai người cậu của mình được đưa xuống, cậu bé lập tức chạy tới. Với bản tính tò mò, cậu ngồi xổm xuống cạnh anh cả và anh hai, nhìn chăm chú như muốn khám phá điều gì đó thật mới lạ.
Anh hai Lâm, dù tay chân run rẩy, vẫn cười trêu thằng bé:
“Cháu tên gì? Mấy tuổi rồi? Gọi cậu đi, cậu là cậu hai của cháu đấy.”
Tiểu Minh Quang không hề tỏ ra sợ hãi trước sự khác biệt của người cậu, cũng không tỏ vẻ xa cách. Đôi mắt trong veo của cậu nhìn chằm chằm vào anh hai Lâm, đầy vẻ tò mò mà không hề có chút kỳ thị nào.
Lục Chính Đình từ từ tiến lại gần, cố gắng bắt chuyện với hai anh. Anh cả Lâm vẫn giữ im lặng, không nói một lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822768/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.