Mẹ Lâm liền đáp lại, giọng không nhượng bộ:
"Chị có vốn liếng gì mà đổi? Chị cho tiền hay lương thực? Nhà nào trong thôn có cái gì, chẳng lẽ mọi người không biết? Chị thử nói ra xem, để mọi người nghe rõ một lần!"
Bác cả Lâm cắt ngang, giọng trịch thượng:
"Dù sao cũng là hai em tự nguyện mà. Con trai hai em bệnh tật, không làm nên trò trống gì, lại muốn nhận con trai anh làm con thừa tự. Anh không đồng ý, nên hai em mới bảo để tạm nhà lại cho cháu trai."
Cha Lâm cười khổ, ánh mắt đầy chua chát:
"Anh cả, cái danh ngang ngược của anh trong nhà này cũng tồn tại nhiều năm rồi. Hồi nhỏ, anh tranh thủ lúc cha mẹ không để ý, cướp lương khô của tôi và chú ba. Sau này, nhà tôi xây xong, anh chiếm đoạt chẳng phải vì khinh con trai tôi bệnh tật, không dám làm gì anh sao?"
Lâm Phú Cường, con trai lớn của bác cả, chen ngang bằng một câu mỉa mai:
"Chú không đồng ý thì ai ép được chú? Không muốn thì đừng giao ra."
Nghe vậy, cha Lâm không nén được cơn tức, đáp lại:
"Cháu trai lớn, cháu thật biết cách nói những lời đ.â.m chọc người khác. Tôi không đồng ý ư? Tôi dám không đồng ý sao? Là ai nửa đêm khóa cửa nhà tôi? Là ai bắt con gà nhà tôi đem về làm thịt, ăn xong còn ném xương ngay trước cửa? Là ai trét phân lên cửa nhà tôi? Cháu thử nói xem, người đó là ai?"
Những chuyện này, cha con bác cả Lâm đều đã làm, nhưng không để người ngoài biết. Cha Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822750/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.