Lâm Uyển nhẹ nhàng hỏi bé trai:
"Cha mẹ con đâu? Nhà con ở đâu?"
Cậu bé im lặng không trả lời, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, trong trẻo nhưng tràn đầy uất ức.
Không cách nào trò chuyện được, Lâm Uyển bèn kiểm tra túi vải nhỏ của cậu bé, hy vọng tìm thấy manh mối. Thế nhưng, trong túi chỉ có một bộ quần áo trẻ con, hoàn toàn không có gì chứng minh thân phận hay bất kỳ thông tin nào.
Cô nhìn quanh, nơi này hoang vu, không có thôn làng, không quán xá, thậm chí chẳng có đồng ruộng. Trẻ con ở đây cả ngày dưới ánh nắng gay gắt, vừa đói vừa khát, chắc chắn sẽ giống nội dung cốt truyện mà cô biết: phát sốt và nhiễm bệnh. Không yên lòng, cô nhẹ giọng hỏi:
"Con đi theo thím nhé?"
Cậu bé vẫn không nói, chỉ túm chặt lấy góc áo của cô. Lâm Uyển cúi xuống, ôm cậu bé lên và khẽ thở dài:
"Đi thôi, đây chắc là duyên phận của chúng ta."
Cô quay lại xe lừa, ra hiệu với Lục Chính Đình, rồi đặt bé trai ngồi cạnh anh. Lục Chính Đình hỏi:
"Con tên gì? Nhà ở đâu?"
Bé trai nhìn anh một lúc, sau đó lục túi vải, lấy ra một vật đưa cho anh. Lục Chính Đình nhìn kỹ, đó là một chiếc ngọc ban chỉ – món đồ trang sức tinh xảo, thường thuộc về những người có gia thế. Nhưng ngoài điều đó ra, nó chẳng tiết lộ thêm thông tin nào. Anh lắc đầu, không rõ lai lịch của đứa bé. Cậu bé không tỏ vẻ thất vọng, mà nhẹ nhàng đặt chiếc ngọc ban chỉ vào tay Lâm Uyển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822730/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.