Ý thức được điểm này, trong đầu cô đột nhiên dâng lên vô số tin tức, đều liên quan đến trí nhớ của nguyên chủ và nội dung cốt truyện, lượng tin tức quá nhiều xông đến như thủy triều, khiến cho đầu cô như muốn nứt ra, đau đến mức làm cô kêu lên. 
“Uyển Uyển, Uyển Uyển, con tỉnh rồi, cảm ơn trời đất!” Mẹ Lâm dừng khóc, vội vàng kiểm tra con gái, đè tay của cô xuống, không cho động vào băng gạc trên đầu. 
Lâm Uyển đã biết ngọn nguồn mọi chuyện, biết huyệt thái dương bị thương, chuyện này không thể xem thường. 
Cô nhìn thoáng qua mẹ của nguyên chủ, bởi vì sức khỏe không tốt, cho nên mẹ Lâm già hơn tuổi, lại thêm thời gian dài vất vả, nhìn già hơn tuổi thật mười mấy tuổi. 
Mẹ Lâm lau nước mắt: “Uyển Uyển, con đừng sợ, Cường Tử đã đi theo cha con, bọn họ đi tìm cán bộ đại đội của nơi này, để cán bộ chủ trì lẽ phải, nhà họ Lục kia dám ức hiếp con, cho dù phải liều cái mạng già này, mẹ cũng phải đòi công bằng cho con.” 
Từ trước đến nay Lâm Uyển luôn một thân một mình chống đỡ mảnh trời riêng, không ngờ mẹ Lâm lại bảo vệ con gái mình như thế, trong lòng nhất thời dâng lên cảm động và bi thương, nguyên chủ đã không còn nữa. 
Nước mắt cô chảy ra, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con không sao đâu.” 
Mẹ Lâm thấy con gái mình đã tỉnh lại, gọi bên ngoài bưng bát canh trưng lên cho cô uống. 
Rất nhanh đã có một người phụ nữ bưng một bát canh trứng đến, mẹ Lâm nhận lấy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/227897/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.