Đều nói đời người ba mươi chững chạc, bốn mươi biết suy xét, anh mới 23 cũng đã sáng suốt, sẽ không lại vì thống khổ từng trải mà hoang mang. 
Lục Chính Đình không nói lời nào, bà Lục lại càng cảm thấy anh đuối lý mình chiếm lý. 
“Thấy em trai em gái xui xẻo, trong lòng mày rất vui sướng nhỉ? Lòng dạ mày hiểm độc. Tao nói này mày cút đi mười năm sau đó tàn phế lại trở về, trở về làm gì? Có phải biết em trai em gái sẽ xui xẻo, trở về xem náo nhiệt hay không? Mày vẫn không chịu cưới vợ, sao đột nhiên bằng lòng cưới cô ta? Mày nghĩ rằng lấy cô ta là đánh vào mặt em trai mày, mày chính là cố ý! Có phải hay không! Mày trở về chính là vì trả thù!” 
Ánh mắt Lục Chính Đình bình tĩnh nhìn bà ta, lãnh đạm mà kiên định nói: “Con vì sao trở về à? Bởi vì con không sai, con không phải quái vật.” 
Con trở về lập lại niềm tin, xây dựng lại bản thân! 
“Mày không sai chẳng lẽ là cha mẹ sai? Mày nói tao là quái vật à?” Bà Lục đột nhiên giống như bị giẫm phải cái chân đau lộ ra vết sẹo: “Tao nói cho mày biết, thiên hạ không có cha mẹ nào sai, nếu cha mẹ không tốt đi nữa cũng đã sinh mày nuôi mày. Mày không biết ơn chính là sói mắt trắng, ông trời giáng sét đánh mày!” 
Bà ta nhận định anh muốn cùng Lâm Uyển trả thù thằng tư: “Con hồ ly tinh một bụng ý xấu, thằng tư không cần cô ta thì quyến rũ mày. Bảo đi làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/1045576/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.