Mùa đông năm 56 cực kỳ lạnh, người lớn đều hưởng ứng kêu gọi làm nhiều làm nhanh, đều đi đào mương sửa kênh nước.
Bà Lục để mấy đứa con ở trong nhà.
Từ sau khi ở riêng bà ta chính là một kẻ lười biếng, mỗi ngày la cà, hơn nữa có Lục Chính Đình trông mấy đứa nhỏ nấu cơm, bà ta càng không quan tâm.
Khi Lục Chính Đình nấu cơm làm bài tập, Lục Chính Kỳ thừa dịp anh trai không chú ý, cõng em gái mới một tuổi đi ra ngoài chơi.
Anh ta nhất định muốn em gái nhảy qua hố tuyết, kết quả hai người cùng nhau rớt xuống bờ kênh. Cánh tay của Lục Chính Kỳ bị té gãy xương, ót của Lục Tâm Liên bị tảng đá đâm thủng.
Lục Chính Đình nấu cơm làm bài tập xong phát hiện em trai em gái không thấy, nhanh chóng đi tìm, nếu không phải anh hiểu Lục Chính Kỳ tìm được rất nhanh, hai người bọn họ có thể đông chết ở trong đống tuyết.
Nhưng bà Lục không nghĩ vậy, bắt anh quỳ trên mặt đất, mắng anh là quái vật ích kỷ.
Lục Chính Kỳ sợ hãi vô cùng, chủ động thẳng thắn là lỗi của anh ta.
Bà Lục cũng không tin, nhận định là lỗi của Lục Chính Đình, xuống tay không lưu tình chút nào, nếu anh dám tranh luận, thì dùng anh là quái vật ăn anh em để mắng anh.
Mà từ bé bà Lục đã đánh con cái thành thói quen, chờ con lớn thì để chồng đánh, con cả và con thứ hai cũng bị đánh không ít, ngay cả con gái cũng đánh hung tàn.
Cho nên đứa nhỏ trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/1045574/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.