Lâm Uyển ngửa đầu khoa tay múa chân một chút: “Cũng thật cao!” Khi anh ngồi, sao cô cảm thấy xấp xỉ mình mà? Đứng lên cao hơn cô nửa khúc, tức giận rồi!
999: “Thì ra Tiểu Đình Đình cao 189, sau này hai chân tàn tật héo rút một chút, lúc này cũng chỉ 185 thôi. Hì hì, đáng yêu nhất là chiều cao kém nhau đó ~~”
Lâm Uyển: “…” Sinh vật chữa trị như mi đến cùng có công năng gì vậy?
Lục Chính Đình ngừng lại, lấy khăn tay ra lau tay và mặt: “Chúc mừng em, bác sĩ Lâm.”
Một cánh tay của anh chống đỡ bản thân, tay phải duỗi tới Lâm Uyển.
Lâm Uyển buồn cười, có hơi ngượng ngùng, lại vẫn vươn tay bắt tay anh. Cô muốn buông ra, tay lại bị bàn tay to của Lục Chính Đình bao lấy, không biết vì sao, cô lại có hơi nóng mặt.
Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay nóng bỏng, ngón tay thon dài hữu lực, đầu ngón tay cùng gốc bàn tay đều có nốt chai, cho nên xúc cảm có chút thô ráp.
Lục Chính Đình nắm bàn tay mềm mại của cô, trong lòng có một giọng nói muốn tiếp tục nắm đi, trong đầu lại có một thanh âm bảo anh nhanh chóng buông ra.
Anh quyết đoán buông tay, thu hai hai cây nạng, ngồi trở lại trên xe lăn.
Trước tiên kế toán khuyên răn Lâm Uyển: “Tuy rằng bác sĩ chân đất không phải cán bộ, cũng có thân phận. Về sau nói chuyện làm việc phải chú ý, phải cố gắng tăng nhận thức tư tưởng và nhận thức chính trị của mình lên.”
Lâm Uyển trả lời: “Tôi nhớ rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/1045567/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.