Bà Lục thấy anh dám thay vợ đỡ gậy, ở chỗ bà ta chỉ có chuyện con trai nghe lời đánh vợ, không có chuyện vì vợ mà chống đối bà ta! Bà ta tức giận đánh Lục Chính Đình, cổ tay Lục Chính Đình khẽ đảo lập tức đem đồ cán bột đặt lên mặt bàn.
Bà ta còn muốn nổi giận với con trai, Lâm Uyển đã uống sạch cháo, thuận tiện cầm bát đập về phía bà Lục: “Tôi không làm thật với bà, bà cho rằng tôi không dám đánh bà đúng không?”
Bà Lục né rất nhanh, chiếc bát kia rơi trước đống cỏ, thế mà không vỡ.
Bà Lục dám đánh con trai, cũng không dám cùng Lâm Uyển đánh nhau, ôm chặt lương khô trốn về phía đông.
Lục Chính Đình đưa một chiếc bánh cao lương khác trong tay cho Lâm Uyển, đối với bà Lục làm loạn, anh đã tập mãi thành quen, nhìn như không thấy, nên làm gì thì làm cái đó.
Lâm Uyển không nhận, cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay anh, Lục Chính Đình lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, không cho cô xem.
Lâm Uyển ấn bờ vai anh.
Lục Chính Đình thế mà hiểu được ý cô, cô đây là đang trấn an anh, ý chỉ anh ăn cơm không cần quản, tôi muốn cùng mẹ anh đánh nhau, anh cũng đừng nhúng tay vào.
Không đợi anh tỏ vẻ gì, Lâm Uyển đã phóng đi về phía đông.
Ông Lục và con trai không ở nhà, bà Lục đâu phải là đối thủ của Lâm Uyển, bị dọa đến mức lập tức trốn tránh: “Mày, mày làm gì thế? Mày dám đánh tao!”
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ sợ hãi của bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/1045554/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.