Lục Chính Kim cười lạnh: “Đừng đùa, một người từ ngoài đến, biết đọc viết mấy chữ là có thể làm được bác sĩ? Cô ta dám làm, nhưng ai dám để cho cô ta chữa? Cháu không đồng ý để cô ta làm bác sĩ, đây là vô trách nhiệm.”
Em gái anh ta vẫn luôn muốn làm bác sĩ, đang âm thầm học, dự định đến khi đó đến đại đội Ngũ Liễu xin, hơn nữa bí thư đại đội Ngũ Liễu là ông bác anh ta, ông ta không đồng ý, Lâm Uyển quả thật không dễ lên làm như vậy, dù sao cũng cần các cán bộ bỏ phiếu thông qua mới được.
Lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nam trầm thấp từ tính: “Lục Chính Kim, là đàn ông phải dám làm dám chịu, đừng có thua là ăn vạ.”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy Lục Chính Đình ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén nhìn Lục Chính Kim.
Lục Chính Hành ở một bên cầm giấy bút múa may hăng say.
“Mẹ nó, câm điếc mở miệng nói chuyện rồi.”
“Linh tinh, anh ta chỉ bị điếc, vốn dĩ có thể nói chuyện.”
“Mẹ anh ta cả ngày mắng anh ta câm điếc, đây là vì vợ mà mở lời vàng ngọc à.”
Lục Chính Kim sửng sốt, lập tức giận dữ nói: “Anh muốn làm gì?”
Lục Chính Hành còn đang viết, Lục Chính Đình đã thản nhiên đáp: “Vợ tôi giỏi như thế, tôi đề nghị để cô ấy làm bác sĩ thực tập ở đại đội Ngũ Liễu.”
Trước đó Lâm Uyển chỉ muốn làm bác sĩ ở thôn Đại Loan, lúc này lại thành đại đội Ngũ Liễu, trực tiếp thăng cấp.
Mọi người nhìn Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/1045550/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.