Nói xong, không để ý đến sắc mặt đột nhiên thay đổi của Hoàng Thảo Thảo, lại nói thêm một câu: "Mặc dù cha cháu đã xuất viện thế nhưng bàn chân này không phải là không còn. Bác sĩ nói phải bồi bổ. Số tiền này đều do các chú, các bác của đơn vị cha cháu dùng để bồi bổ sức khỏe cho cha cháu. Chúng ta đều là người một nhà, lại còn thân nhau như thế, bà chuẩn bị đưa cho cha cháu bao nhiêu tiền thế ạ!”
"Cháu..." Hoàng Thảo Thảo nghe thấy phải đưa tiền, liền đứng bật dậy.
"Bà nội, có phải tiền quá nhiều nên bà phải đứng lên để móc ra có đúng không! Bà có muốn cháu giúp bà không ạ?" An Hoa lạnh lùng nói thêm một câu. Chuẩn bị đi lên, bộ dáng muốn giúp Hoàng Thảo Thảo lục túi áo.
Lúc này, An Thiết Ngưu vẫn không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.
Chỉ thấy ông ta vươn tay ra gõ gõ bàn: "Quốc Cường, chúng ta là trưởng bối nói chuyện với nhau, bảo đứa con gái An Hoa này sang một bên đi." An Thiết Ngưu nói chuyện cứng rắn, đặc biệt là nói đến ba chữ đứa con gái, ngữ khí vô cùng cứng rắn.
An Quốc Cường vẫn dùng tay xoa chân bản thân, nhìn mấy người thân xông vào nhà mình. Trong lòng vô cùng khổ sở. Ông biết mình từ nhỏ ăn nói vụng về nên chỉ biết vùi đầu nghiêm túc làm việc. Cho nên, cha mẹ thiên vị em trai, ông cũng không lên tiếng. Chỉ âm thầm làm việc, dựa vào nỗ lực của bản thân vươn lên. Vốn tưởng rằng cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-nu-tai-xe-lai-xe-tai/2550669/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.