Hoàng Thảo Thảo nói xong, dùng ánh mắt quan sát con trai lớn một chút. Phát hiện biểu cảm trên mặt ông vẫn rất bình thường, không có ý muốn từ chối. Trong lòng không khỏi vui sướng, biểu cảm trên mặt thả lỏng, trực tiếp đem suy nghĩ của vợ chồng và con trai nhỏ nói ra.
"Nếu không thì như vậy đi, cha mẹ làm chủ, vị trí tài xế kia của con sẽ nhường cho em trai con. Về phần nhà các con, tạm thời vẫn là một nhà các con ở. Chờ chân của con hoàn toàn khỏi thì cả nhà các con về quê. Đến lúc đó, cũng không cần con xuống ruộng kiếm tiền công. Gia đình cam đoan sẽ cho cả gia đình bốn người ăn no. Như này tính ra cũng là chuyện tốt anh em đồng tâm.”
Càng nói càng đẹp đẽ, Hoàng Thảo Thảo lúc này cũng cảm thấy bản thân là người mẹ tốt nhất của cả đại đội Hồng Miên. Nhìn bà ta xem, công bằng thế nào. Con trai lớn gặp nạn, con trai út giúp đỡ. Đứa con trai út được không công việc ổn định cũng không tính là chuyện gì.
An Hoa ngược lại bị lời này của Hoàng Thảo Thảo làm cho bật cười.
Những người này phải mặt dày bao nhiêu mới có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy. Hơn nữa, còn có bộ dáng mẹ là vì tốt cho con. Giờ phút này, An Hoa chỉ cảm thấy An Quốc Cường thật đáng thương.
Cơ thể An Quốc Cường đáng thương hơi run rẩy, một hồi lâu mới khẽ nói: "Điều này là không thể."
"Con trai lớn…"
"Quốc Cường..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-nu-tai-xe-lai-xe-tai/2550665/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.